Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 109 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Băng Ngưng ôm mối lo lắng đề phòng chuyện nói dối khó khăn qua một thời gian, Diệp Dịch Lỗi cũng không truy hỏi gì thêm. Thế nhưng, càng thế này, cô càng thấy bất an, hình như không giống cách hắn hành xử. Cô cũng lén đi tìm Dương Tư Thần hai lần nhưng đều không gặp. Cô cũng định nói thật chuyện hôm đó với Diệp Dịch Lỗi. Sau khi cân nhắc vài lần, cô quyết định đợi hôm nào tâm trạng hắn vui vẻ một chút sẽ thành thật kể lại mọi chuyện.



Dạo này, cơn đau đầu lại tái phát. "Là do nghỉ ngơi không điều độ sao?" Càng ngày càng đau nhiều hơn, sau bao ngày uống thuốc giảm đau, cô mới cảm thấy dễ chịu một chút.



Chờ đợi trong dày vò bao lâu, rốt cuộc cũng đến một ngày này. Ngày mà Băng Ngưng hận không thể ngay lập tức nói thật với Diệp Dịch Lỗi, như thế cô cũng không bao giờ phải áy náy như vậy nữa...



Băng Ngưng ngồi ở nhà đợi Diệp Dịch Lỗi đến đón. Hôm này là sinh nhật của Diệp Dịch Lỗi. Thật ra...hồi được nhận làm con nuôi, hai chị em cô còn quá nhỏ, không nhớ được ngày sinh của mình,nên lấy luôn ngày vào Diệp Gia làm ngày sinh nhật. Ngày này vừa hay là ngày sinh của Diệp Dịch Lỗi. Mọi người trong nhà cũng không coi trọng lắm ngày sinh nhật của các cô nên từ năm 10 tuổi, họ đã tự tổ chức sinh nhật. Lúc Diệp Dịch Lỗi trở về, Băng Ngưng đã chuẩn bị sẵn sàng. Thấy Diệp Dịch Lỗi đi vào, Băng Ngưng bật dậy chạy đến.



“Thạch Đầu, sinh nhật vui vẻ.” Băng Ngưng vui vẻ ríu rít chúc mừng. Cô kiễng mũi chân hôn vào má hắn.



“Sinh nhật vui vẻ.” Diệp Dịch Lỗi cười. Hôm qua làm việc muộn ở công ty, đúng 12h hắn nhận được tin nhắn chúc mừng của Băng Ngưng. “Hôm nay, em xinh lắm.”



Băng Ngưng ngượng ngùng. “Sang năm, chúng ta tổ chức cùng nhau nhé, chỉ hai người thôi.” Cô tiến đến vòng tay ôm thắt lưng hắn. “Đến khi đó, em nhất định chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon cho anh.” Đôi mắt cô long lanh sáng ngời, vô cùng phấn khởi, tựa như chỉ muốn nột năm này trôi qua thật nhanh để đến sinh nhật tiếp theo.



“Được!” Diệp Dịch Lỗi gật đầu.



Băng Ngưng tựa vào lòng hắn. “Ngưng Nhi mong ngày nào cũng có thể ở bên anh.”



“Anh cũng mong thế.” Diệp Dịch Lỗi nâng mặt cô lên. “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.” Giọng nói của hắn thật êm tai thật ấm áp. “Ngưng Nhi, anh nói cho em biết một bí mật.” Hắn cười rất đỗi dịu dàng, tháo máy trợ thính của cô xuống rồi ghé vào tai thì thầm điều gì đó, sau đó nâng khuôn mặt cô lên hôn môi thật sâu. “Đi thôi!” Hắn kéo tay Băng Ngưng đi, tâm trạng vui vẻ như thể vừa nói điều gì tâm đắc lắm.



“Anh nói cái gì thế?” Băng Ngưng bĩu môi.



“Chờ đến lúc thích hợp sẽ nói cho em biết, bây giờ...không thích nói.” Diêp Dịch Lỗi cười nhưng vẫn không nói cho Băng Ngưng biết đáp án. Thời điểm thích hợp sẽ nói, hiển nhiên bây giờ không phải lúc đó.



Quán Thanh Phong,




Diệp Dịch Lỗi nắm bả vai Băng Ngưng, hất cô lên giường rồi sửa sang lại chính mình.



“Anh Dịch Lỗi...” Va chạm mạnh và đột ngột khiến cô hơi đau. Cô tủi thân nhìn hắn. "Làm sao vậy?"



“Lạc Băng Ngưng! Không thể tưởng tượng được cô thật sự làm.” Hắn đột nhiên trào phúng. “Lẽ nào với người khác...cô cũng nguyện làm như thế này cho hắn.”



Băng Ngưng tái mét của mặt. “Thạch Đầu...” Băng Ngưng không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. “Vì sao..” Rõ ràng đây là điều hắn muốn. Vì sao lại xúc phạm cô. Hay là...hắn cố ý.



“Vì sao?” Ha ha...Diệp Dịch Lỗi cười lớn. “Tôi cũng rất muốn biết vì sao cô lại ti tiện như vậy.”



Ti tiện... Băng Ngưng hoàn toàn hóa đá, không còn suy nghĩ được gì nữa, cũng không thốt lên lời. Trong đầu chỉ ong ong 2 chữ “ti tiện“.



“Cô không nhớ rõ hôm nay là ngày gì sao?” Hắn nắm lấy cằm Băng Ngưng. “Ngày sinh nhật của người chị đã khuất của cô, thế mà cô ở đây gạ gẫm anh rể của mình...”



“Thạch đầu...” Băng Ngưng gọi hắn.



“Không được gọi tôi như thế.” Ham muốn nháy mắt biến mất, trong mắt hắn chỉ còn sự lạnh lẽo cùng tàn nhẫn. Cố gắng lâu như vậy, vẫn là không thể tự lừa dối bản thân chưa hề có gì xảy ra, hắn thật sự không quên được. Không tài nào quên được Băng Ngưng đã từng cùng vô số đàn ông mây mưa phóng túng, có lẽ cũng như khi nãy, cũng động tác tư thế như thế, khiến hắn căm ghét.



“Cô dùng dáng vẻ thanh tao, thoát tục, vô tội này lừa được bao nhiêu người rồi hả?” Hắn cười. “ Chẳng qua chỉ một chút thủ đoạn nho nhỏ liền cắn câu. Lạc Băng Ngưng cô cũng không hơn gì cái...”



“Thạch Đầu, anh đừng như vậy được không, em không hề có ai khác ngòai anh.” Băng Ngưng bật khóc, đứng dậy giữ lấy hắn. “Chẳng lẽ anh nghe được việc gì, chúng ta từ từ nói chuyện được không.”



“Tôi không muốn nói chuyện.” Hắn hất mạnh tay cô ra. “Cô nghĩ rằng tôi thực sự thích cô sao?” Hắn cười khẩy. “Lạc Băng Ngưng, tôi có tính ưa sạch sẽ, đối với loại con gái lăng nhăng với bao nhiêu đàn ông, thật bẩn thỉu, tôi không muốn. Nói cho cô biết...mỗi lần lên giường với cô...tôi thấy thật ghê tởm. Hắn nói xong vòng qua người Băng Ngưng bỏ đi, cú sốc quá lớn khiến Băng Ngưng ngã khụy xuống đất. Hắn dẫm lên tay cô, bước đi. Cô khẽ than đau, nhưng hắn không quan tâm cũng không dừng lại. Hắn nhanh chóng thay quần áo, rời nhanh khỏi căn họ vì còn phải đến một cuộc hẹn.