Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 117 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
Băng Ngưng dậy sớm, nhưng cố tình nằm lì trên giường. Phải khá muộn, Băng Ngưng mới xuống dưới nhà. Tưởng mọi người đều đã đi làm, không ngờ cả Diệp Dịch Lỗi và Lâm Thanh Âm đều còn ở nhà. Lúc này, cô có cảm giác đâm lao phải theo lao, chẳng lẽ lại bỏ lên phòng.
“Con chào mẹ! Anh Dịch Lỗi! Buổi sáng tốt lành.”
“Ừ, dậy rồi đấy à.” Lâm Thanh Âm cười thoải mái. “Dì Lưu, dọn bữa sáng của tiểu thư lên.” Bà nhìn thấy sự bối rối khó xử của hai người khi đối mặt nhau, nhanh chóng cầm lấy túi xách đứng lên. “Mẹ có việc phải đi trước, hai đứa từ từ ăn.”
“Hôm nay có chút việc, nên ở nhà muộn hơn mọi ngày.” Diệp Dịch Lỗi thản nhiên nói, tiếp tục dùng bữa.
Băng Ngưng cũng không để tâm lời hắn nói, cũng tập thành thói quen không thắc mắc nhiều những gì hắn hói. Băng Ngưng chọn chỗ ở xa hắn nhất, ngồi xuống.
“Cuối cùng cũng xuất hiện.” Diệp Dịch Lỗi lau khóe miệng. “Tôi còn tưởng cô sẽ tránh mặt tôi cả đời đấy.”
“Hôm qua em thức khuya nên hôm nay ngủ dậy muộn một chút...” Băng Ngưng chột dạ giải thích.
“Thế à?” Hắn nhướng mày, đứng dậy đi đến gần cô. “Thời gian gần đây cố tính né tránh, có phải đã dần xem tôi như không khí phải không?” Hơi thở của hắn nóng hổi phả vào mặt cô. Băng Ngưng nghiêng mặt đi theo phản xạ, cơ thể cứng lại. Diệp Dịch Lỗi giữ bả vai cô, không cho cô tránh đi. “Băng Ngưng, tôi không thích cô như thế này, không biết điều.” Hắn ôm cô, đặt ngồi vào lòng mình.
“Làm gì?” Băng Ngưng phát hoảng.
“Ngủ cùng giường rồi, ôm một cái thì đáng kể gì chứ.” Hắn mượn luôn những lời cô từng nói.
“Cô đi cùng tôi dự hôn lễ Vân Tường.” Băng Ngưng xoay người lại nhìn Diệp Dịch Lỗi, ý hỏi vì sao muốn cô đi cùng. “Lễ phục đã chuẩn bị xong, hôm đấy cô đi cùng tôi.”
Băng Ngưng không biết vì sao hắn muốn đưa cô đi cùng. Đi thì cứ đi thôi. Hắn chưa bao giờ cho cô cơ hội từ chối.
Hôn lễ của Hạ Gia rất náo nhiệt, xa hoa. Hai bên gia đình đều là nhân vật có vai vế trong giới quân nhân. Cha của Vân Tường lại là thị trưởng. Chú ruột của của Hạ Vân Tường có công ty riêng chuyên về thiết kế nội thất phong thủy, đã kỳ công thiết kế hôn lễ, khiến cho lễ đường vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Băng Ngưng nép mình trong góc phòng. Vừa đến nơi, Diệp Dịch Lỗi ngay lập tức bỏ mặc cô. Đối với cô, nơi này thật lạ lẫm, cũng không có ai quen biết. Mặc dù biết là không đúng mực, nhưng cô vẫn lén rời khỏi tiệc cưới, lên sân thượng cho khuây khỏa.
Đầu rất đau, xoa xoa thái dương cho dễ chịu một chút, cô tìm trong túi xách nhưng không thấy thuốc, chắc là để quên ở nhà. Chán nản nắm chặt tay cố chịu đựng cơn đau, nhưng có vẻ không có tác dụng. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Dịch Lỗi, nhưng đầu bên kia vừa nhấn nghe đã ngắt luôn. Cố nén cơn đau, cô chậm rãi đi xuống dưới. Vừa ra khỏi thang máy, Băng Ngưng chứng kiến cảnh khôi hài, Đinh An Nhu không biết từ đâu chạy đến làm náo loạn lễ cưới, hơn nữa còn làm rất khó coi.
Lúc này, cô mới hiểu vì sao Diệp Dịch Lỗi không thể nghe điện thoại, hiển nhiên là vì Đinh An Nhu đang đau khổ, cần hắn an ủi.
Trong phòng nghỉ phía sau, tiếng khóc của Đinh An Nhu nghe rõ mồn một, đứng từ chỗ của Băng Ngưng còn nghe thấy. Băng Ngưng nhìn vào trong phòng qua khe cửa, Đinh An Nhu khóc lóc thương tâm khiến Diệp Dịch Lỗi rất đau lòng. Lúc này, hắn thậm chí còn ngồi xổm trước mặt, giúp cô lau nước mắt, vừa dịu dàng an ủi, trước nay hắn chưa bao giờ ôn nhu như thế với ai.
Rõ ràng Đinh An Nhu sai rành rành nhưng Diệp Dịch Lỗi lại tỏ vẻ đau lòng như thế. Diệp Dịch Lỗi, anh yêu Tuyết Ngưng đến nhường này sao. Chỉ bởi trong cơ thể của Đinh An Nhu có một quả thận của Tuyết Ngưng, cho nên anh dành hết khoan dung cùng yêu thương trao cho cô ấy...
Cơn đau đầu đột nhiên nặng hơn. Băng Ngưng nghe thấy có tiếng người đi đến gần. Băng Ngưng xoay người, định rời đi, tránh gặp mặt người khác nhưng cơn đau kịch liệt hơn kéo đến khiến cô choáng váng...ngất đi.