Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 118 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
Băng Ngưng tỉnh lại trong bệnh viện, bên trên treo bình truyền, đầu đau như búa bổ. Bên ngoài, trời đã xẩm tối. Cô từ từ gượng ngồi dậy, nhìn quanh phòng bệnh. Trong phòng, ngoài cô ra không còn ai khác, thật vắng vẻ. Không hiểu mình đến bệnh viện bằng cách nào. Cô xoa tay lên thái dương để giảm bớt đau đớn nhưng không có tác dụng, cơn đau so với trước thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
“Tỉnh rồi!” Người đã lâu rồi không thấy xuất hiện, Tư Đồ Mạch, đi vào phòng bệnh. Băng Ngưng đã cố đi tìm hắn một thời gian nhưng không tài nào tìm ra.
“Anh đi đâu suốt thời gian qua?” Băng Ngưng nhìn hắn, không giấu giếm thái độ chất vấn.
“Có việc đột xuất phải ra nước ngoài.” Tư Đồ Mạch hơi giật mình. “Sao thế? Có việc cần tìm tôi sao?”
Băng Ngưng lắc đầu, hiện tại cũng không còn quan trọng nữa.
“Sao lại ngất xỉu?” Hắn hỏi.
“Đau đầu.”
Tư Đồ Mạch nhíu mày. “Đau bao lâu rồi?“. Hắn mới về nước hôm nay, vừa tới bệnh viện không ngờ nhìn thấy Băng Ngưng bị đưa đến trong tình trạng bất tỉnh.
“... Không nhớ rõ. Một vị bác sĩ nói nguyên nhân do tổn thương ở tai gây ra.” Băng Ngưng vừa nói vừa tựa cằm vào đầu gối.
“Bệnh viện đã báo cho người nhà cô rồi. Nghe nói nhân viên nhà hàng phát hiện ra cô bị ngất, Hạ gia cho người đưa cô đến đây. Còn Diệp Dịch Lỗi đâu rồi?”
“Anh Dịch Lỗi...Chắc là ở cùng Đinh An Nhu.” Cô nhắm mắt lại, không muốn nói tiếp. Đinh Anh Nhu quậy phá ầm ĩ ở đám cưới của người mình yêu. Bây giờ chắc vẫn chưa thể bình tâm lại.
Tư Đồ Mạch thở dài chán nản. Đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông, nhìn số điện thoại hiện lên màn hình, mặt hắn tối sầm lại. “Tôi có việc gấp phải đi ngay. Lúc khác tôi đến thăm cô sau. Nếu cô thấy đau đầu quá, nói với bác sĩ kê cho thuốc giảm đau. Những loại thuốc kê lúc trước tuyệt đối không dùng lại biết chưa.” Hắn nói xong vội vã rời đi.
Băng Ngưng đau đầu không ngừng nghỉ, cơn đau khiến cô càng kích động. Không còn cách nào khác, Phương Tử Hạo đàng nhờ bác sĩ tiêm cho cô thuốc giảm đau. Vì thuốc giảm đau có thành phần an thần nên Băng Ngưng nhanh chóng ngủ thiếp đi. Biết là dùng thuốc này có hại cho thân thể, nhưng anh không đành lòng nhìn cô bị giày vò khổ sở như vậy. “Ngưng Nhi, hy vọng em không trách anh...”
“Cậu ở đây đủ lâu rồi đấy” Diệp Dịch Lỗi đi vào phòng bệnh. Hắn tin chắc rằng nếu mình không xuất hiện, Phương Tử Hạo sẽ ở đây cả đêm.
“Đinh tiểu thư không cần cậu chăm sóc sao?” Phương Tử Hạo không thèm quay dầu lại, tiếp tục dùng khăn bông lau mồ hôi cho Băng Ngưng. Anh còn cẩn thận đặt nghiêng đầu cô sang một bên vì cái ót sưng vù lên như quả trứng do đập mạng vào tường.
“Cô ấy không phải là người cậu nên chăm sóc.”
“Vậy Đinh Anh Nhu là người cậu nên chăm sóc, nên công khai bao che như vậy sao?” Phương Tử Hạo nổi giận. “Cậu nên hiểu rõ hơn ai hết, cô ta không phải là Tuyết Ngưng. Cậu vì cô ta mà làm làm loạn cả đám cưới của Vân Tường. Cậu có nghĩ mình đối với Mộ Hàn như thế là không được, cô ấy là vợ của Vân Tường. Diệp Dịch Lỗi, tớ thật không hiểu nổi cậu nữa.”
Mộ Hàn! Nhắc tới cô gái này Diệp Dịch Lỗi biến sắc. Hắn cũng không hiểu vì sao bản thân lại tức giận đến mất lý trí như vậy. Chỉ cảm thấy, nhìn Đinh An Nhu khóc lóc, hán dường như thấy Tuyết Ngưng bị ức hiếp, khiến hắn vô cùng khó chịu. Hắn từng không bảo vệ được Tuyết Ngưng, Bây giờ...hắn không muốn Tuyết Ngưng chịu thiệt thòi.
“Cậu tỉnh táo lại đi. Cô ta không phải Tuyết Ngưng. Cậu luôn miệng nói yêu Tuyết Ngưng, nhưng cậu biết cô ta là hạng người gì. Cậu tỉnh lại cho tớ.”
“Đủ rồi!:“ Diệp Dịch Lỗi cắt lời. “Đây là việc riêng của chúng tớ.”
“Việc riêng của hai người.” Phương Tử Hạo giận dữ cười gằn. “Được! Cậu đã tâm tâm niệm niệm chỉ có Tuyết Ngưng, vậy thì tớ cũng không cần thiết phải nhân nhượng thêm nữa. Thạch Đầu, cậu không yêu Băng Ngưng, vậy thì hãy xỏa bỏ hôn ước của hai người đi.”
“Cậu nói cái gì?”
“Cậu không phải không biết tớ chờ đợi Ngưng Nhi nhiều năm rồi! Cậu đã không yêu Băng Ngưng, vậy hãy trả cô ấy lại cho tớ.”