Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 126 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Dự án của Điền Gia bị ngừng đột ngột do Lâm Gia rút vốn đầu tư, hiện giờ đang lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, đứng trước nguy cơ phá sản. Bất động sản bị ngân hàng niêm phong để xiết nợ, chuẩn bị bán đấu giá để trả nợ. Thang Gia cũng quay lưng, tuyên bố Canh Nhã và Điền Tuấn Nam cắt đứt quan hệ. Tựa như chỉ vì một scandal mà Điền Gia sụp đổ.



Diệp Thị,



Diệp Dịch Lỗi ôm ánh tay nhìn tin tức trên mạng. Mặc dù ngay từ ban đầu hắn đã nghi ngờ sự việc do Điền Quân gây ra, bởi vì đoạn phim kia chỉ có người Điền Gia mới có thể nắm trong tay nhưng lại hơi xem nhẹ dụng ý sâu xa của ông ta lợi dụng việc này khiến Điền Gia và Diệp Gia xảy ra xung đột, từ bạn chuyển thành thù. Lúc trước, dù mẹ hắn có làm khó ông ta cũng không đến mức tạo thành thù hận lớn như vậy với Diệp Gia. Điều này có thể chứng minh đằng sau ông ta có kẻ giật dây, nếu không sao dám đối đầu với Diệp Gia. Vả lại, với khả năng của Điền Quân, mình ông ta không thể tạo ra trận phong ba lớn như vậy.



“Tổng giám đốc!” Văn Tuấn vội vã đi vào. “Theo ý của ngài, tôi đã điều tra về Điền Quân, hiện đã có chút kết quả. Hầu hết không có gì bất thường chỉ có điều dạo gần đây ông ta nhiều lần đến Đường Thị, tuy kín đáo nhưng vẫn có người thấy. Chứng tỏ giữa ông ta và Đường Thị hẳn có mối liên hệ không tiện công khai.”



‘Đường Sâm! Quả nhiên là ông ta. Chả trách mẹ vẫn luôn lo lắng nhắc nhở về người đán ông này? Nhưng ông ta có quan hệ gì với Diệp Gia? Chẳng lẽ ông ta thực sự nhắm đến Diệp Gia?’



“Điều tra về Đường Sâm cho tôi.” Có thể người này có thân phận đặc biệt nào đó.



******************



Lưu Duệ Hàng về nước, lấy lí do điều kiện chữa trị phục hồi ở Pháp tốt hơn nên để Diệp Thiệu Kỳ ở lại bên đó tĩnh dưỡng. Lâm Thanh Âm những tưởng việc nhân sự trong tập đoàn trị xáo trộn, vị trí phó tổng của hắn cũng bị lật đổ sẽ làm Lưu Duệ Hàng tức giận nhưng trái lại phản ứng của hắn lại vô cùng thản nhiên.



“Duệ Hàng à, cháu biết đấy, cháu đi ra nước ngoài lâu như vậy, vị trí phó tổng để trống không được. Ta nói đúng không?” Khuôn mặt Lâm Thanh Âm tươi cười nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát đánh giá hắn. Biểu hiện của hắn quá kín đáo, không thể biết liệu hắn có biết việc gì hay không.



“Mợ quá khách khí rồi ạ.” Hắn từ tốn trả lời. So với quá khứ, tính cách của hắn ít bốc đồng kiêu ngạo hơn nhưng lại thêm mấy phần trầm ổn cùng toan tính. Hắn như vậy càng khiến Lâm Thanh Âm phải cảnh giác.



“Cháu đừng lo lắng chuyện của công ty, ta sẽ dặn Dịch Lỗi quản lý tốt công việc. Cháu chỉ cần…tập trung chăm sóc cho mẹ sớm hồi phục mà thôi.”




“Anh nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi trợn mắt nhìn Lưu Duệ Hàng, cứ nghĩ mình nghe nhầm.



“Không biết ư? Chờ hôm nào tâm trạng tôi vui vẻ sẽ cho cậu biết. Không quấy rầy hai người nữa. Tốt nhất cậu hãy trân trọng khoảng thời gian quý giá hiếm hoi còn sót lại giữa hai người đi. Cậu vẫn biết tôi hành sự bất chấp thủ đoạn. Tôi cũng không dám chắc chuyện của chúng ta có thể khiến Băng Ngưng bị tổn thương hay không. Có điều nếu không muốn cô ấy gặp tai bay vạ gió thì tốt nhất cậu nên giữ khoảng cách một chút.”



“Vậy tôi mở to mắt xem anh có bản lĩnh gì động đến Ngưng Nhi.” Hắn nắm chặt tay Băng Ngưng. “Chuyện khác tôi còn chưa tính với anh nhưng nếu anh làm tổn thương Băng Ngưng, tôi tuyệt đối không tha cho anh.”



“Ha ha…” Lưu Duệ Hàng phá lên cười như thể nghe tấu hài. “Được, tôi thật hiếu kỳ chờ mong cậu không tha cho tôi thì sẽ làm sao.”



Diệp Dịch Lỗi bất động một lúc lâu. Lưu Duệ Hàng nói tai họa của Lạc Gia năm đó là có liên quan đến hắn. Chuyện này…làm sao có thể. Quay sang nhìn Băng Ngưng, hắn lén nuốt nước miếng. ‘Không thể nào. Vụ hỏa hoạn năm đó là tai nạn ngoài ý muốn, không thể dính líu gì đến Diệp Gia. Chắc chắc Lưu Duệ Hàng đoán mò rồi nói bừa. Tuyệt đối không thể.’



Mặc dù tự khẳng định để trấn an bản thân, nhưng trong lòng hắn không thể không thừa nhận, hắn tin phần nào lời Lưu Duệ Hàng nói. Diệp Thiệu Kỳ gặp tai nạn phải chăng cũng có dinh dáng đến thảm kịch năm nào. Năm đó, mẹ hắn đột nhiên đưa ra quyết định thu nhận hai chị em Băng Ngưng làm con nuôi, còn đích thân đến thành phố T. Điểm vô lý là thời gian đó Lạc Gia và Diệp Gia không có xung đột gì về lợi ích chứ đừng nói đến thù hận ân oán.



Băng Ngưng nhìn sắc mặc tái nhợt của Diệp Dịch Lỗi không tự chủ đưa tay định chạm vào mặt hắn, muốn an ủi hắn một chút. Nhưng rốt cuộc vẫn thu tay về. ‘Bỏ đi Băng Ngưng. Anh ấy buồn hay vui đâu liên quan gì đến mày. Anh vốn không thềm sự quan tâm của mày, cần gì tự tìm đến tủi nhục, đừng phạm lại sai lầm nữa. Chẳng phải muốn rời đi sao.’



“Ngưng Nhi!” Diệp Dịch Lỗi kéo tay Băng Ngưng. ‘Cô bé này thật sự không thèm quan tâm hắn nữa sao.’



“Ừ?” Băng Ngưng ừ nhẹ, coi như đáp lời.



Ừ? Trước thái độ lạnh nhạt của cô, Diệp Dịch Lỗi chỉ biết cười chua chát. “Ngưng Nhi…!”