Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 127 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
Thái độ lạnh lùng của Băng Ngưng khiến Diệp Dịch Lỗi khổ sở. “Ngưng Nhi...” Hắn khẽ gọi. “Định bỏ mặc, không quan tâm đến anh thật sao?” Hắn giữ vai cô. “Chúng ta đừng tra tấn nhau nữa, được không?”
“Chúng ta bây giờ tất yên ổn, thế không tốt sao?” Băng Ngưng bình thản đáp lại. Tra tấn lẫn nhau. “Chẳng lẽ anh Dịch Lỗi muốn em...” Chẳng lẽ anh muốn em phải luôn đau khổ dằn vặt mới vừa lòng.
“Ngưng Nhi! Gọi anh là Thạch Đầu đi.” Hắn ôm cô vào lòng, đã lâu lắm rồi không được ôm cô, lâu đến độ hắn đã quên cảm giác hơi ấm, hương vị của cô ra sao.
Băng Ngưng bất động. "Thạch Đầu! Ha ha..." Cái tên này dành cho cô gọi sao? Ngày đó, khi hắn nói những lời cay nghiệt, tuyệt tình, tổn thương cô sâu sắc thì không còn chút hy vọng nào nữa. Hắn là Thạch Đầu nhưng vĩnh viễn không bao giờ là Thạch Đầu của cô nữa.
Dường như cảm giác được sự bài xích của cô, hắn càng ôm cô chặt hơn. “Ngưng Nhi! Đừng như vậy! Đừng bỏ mặc anh...” Hắn biết rõ cô không nghe thấy hắn nói nhưng hắn vẫn muốn nói ra. Hoặc giả vì cô không nghe thấy nên hắn mới đủ can đảm để nói những lời tự đáy lòng như vậy. “Anh mệt mỏi quá, cho nên đừng bỏ mặc anh, được không?”
Băng Ngưng cố hết sức giữ vững cơ thể, nắm chặt tay để trấn tĩnh nhưng không tài nào ngăn trái tim run rẩy, xúc động. "Ngay cả một cái ôm đơn giản cũng không khống chế được bản thân bảo sao mày bị người ta coi thường.
Thái độ lạnh nhạt của Băng Ngưng, không hề đáp lại khiến trái tim hắn như đóng băng theo sự lạnh lẽo cô tạo ra quanh mình. Rõ ràng lạnh như vậy, nhưng rốt cuộc lại không nỡ buông tay.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, bọn họ vẫn lặng yên đứng đó “ôm nhau“. Phản ứng của Băng Ngưng đả thương Diệp Dịch Lỗi sâu sắc. Bạn bè luôn nhận xét hắn là người lạnh lùng, vô tình nhưng bọn họ có lẽ không biết, thật sự vô tình chính là cô bé Băng Ngưng thanh thuần này. Giờ đây, cô đối với hắn thoạt nhìn cực kì nhu thuận, nghe lời, không hề chống đối nhưng thực ra là thờ ơ, mặc kệ ra sao cũng không thèm quan tâm. Hắn quả thật không thể chấp nhận bởi nỗi bất an cùng dày vò luôn thường trực trong tim. Thì ra, phụ nữ khi đã tuyệt tình lại đáng sợ đến vậy...
Chuyện của công ty lẫn Băng Ngưng đều dồn ép hắn đến không thở nổi. Hắn cũng cần dè chừng khiêu khích của Lưu Duệ Hàng. Chưa kể một Đường Sâm đầy bí ẩn nhưng thế lực không hề nhỏ đang nhăm nhe nhắm đến Diệp Gia nhưng chưa rõ mục đích. Đây quả là cơ hội không thể tốt hơn với ông ta vì Lưu Duệ Hàng nắm trong tay không ít bí mật của tập đoàn, nếu bọn họ liên minh với nhau sẽ tạo ra uy hiếp lớn với Diệp Gia. Hiện tại... cần nhanh chóng chứng minh tai nạn kia không liên quan đến gia đình hắn và phải bảo vệ Ngưng Nhi.
******************
Lâm Thanh Âm ở nhà nhưng đứng ngồi không yên, lòng như lửa đốt. Hiện tại, cảnh sát liệt bà vào diện bị tình nghi gây ra tai nạn của Diệp Thiệu Kỳ. Đường Sâm không có động tĩnh gì khả nghi nhưng càng tĩnh lặng càng chứng tỏ giông bão sắp nổi lên. Còn có Lưu Duệ Hàng, không biết trong tay hắn có chứng cứ gì không. Nếu hắn nói với Băng Ngưng chuyện năm xưa thì phải lám sao. Chưa kể Tư Đồ Mạch...
“Cậu nói cái quái gì thế?” Diệp Dịch Lỗi bực bội hỏi. Đây là loại bạn bè gì hả.
Phương Tử Hạo im lặng một chút. “Cậu yêu Băng Ngưng đúng không? Vẫn yêu đúng không?”
“Cái...” Diệp Dịch Lỗi sững người nhìn bạn. “Cậu nói vớ vẩn gì thế?” Cầm chén rượu lên nhấp một ngụm, hy vọng che lấp được bối rối. “Chuyện giữa bọn tớ người khác không rõ nhưng chẳng lẽ cậu không biết sao.”
“Vậy cậu biết rõ sao?” Phương Tử Hạo hỏi. “Thật ra cậu để ý như vậy, chẳng qua vì...”
“Tớ sao có thể yêu cô ta. Nếu không vì cô ta, Tuyết Nhi và con tớ không chết.” Hắn muốn chặt đứt câu nói dang dở của Phương Tử Hạo, thật sự không muốn tiếp tục đề tài này.
“Cậu thừa biết, báo cáo pháp ý khẳng định Lạc Tuyết Ngưng không hề mang thai.” Phương Tử Hạo trực tiếp giáng vào nỗi đau của hắn. Cạch...Chén rượu trên tay hắn rơi xuống. “Thạch Đầu, cậu chấp niệm trong lòng không phải là việc Tuyết Ngưng mang thai hay cái chết của cô ấy mà là nguyên nhân dẫn đến sự việc năm đó. Căn bản, cậu chỉ cố tìm cái cớ để hận Băng Ngưng.”
“Tớ chả biết cậu đang lảm nhảm cái gì.”
“Tớ nói người cậu yêu thật ra là Băng Ngưng. Cậu vin vào chuyện của Tuyết Ngưng chẳng qua mượn cớ hận Ngưng Nhi phản bội cậu. Muốn tớ lôi bằng chứng ra không?”
“Cậu bị thần kinh à!” Diệp Dịch Lỗi mắng một câu, rồi đứng dậy, cầm áo khoác bỏ đi. Nhìn dáng vẻ chạy chối chết của Diệp Dịch Lỗi, Phương Tử Hạo không nhịn được cười nhưng anh cười có chút cay đắng. Thật ra...anh nói bừa thôi, anh lấy đâu ra chứng cứ. Anh chỉ muốn thăm đò bạn mình mà thôi, nói ra những suy nghĩ anh giữ trong lòng bấy lâu. Gần đây Diệp Gia xảy ra nhiều biến cố khiến Diệp Dịch Lỗi mệt mỏi thế nên mới dễ dàng lộ tẩy. Trước kia, cậu ta nhất định sẽ giấu nhẹm cảm xúc, che giấu tình cảm thật của mình rất khéo. Giờ thấy Dịch Lỗi xúc động như vậy, còn bỏ của chạy lấy người thế kia thì...rõ ràng anh đoán đúng, cậu ta yêu Băng Ngưng.
Diệp Dịch Lỗi vội vã rời khỏi quán bar. Chạy được một đoạn, quay lại nhìn, chắc chắn Phương Tử Hạo không đuổi theo mới thảo phào nhẹ nhõm. Tựa vào xe, hắn nhớ lại những gì Phương Tử Hạo nói. Cậu ấy nói cái chết của Tuyết Ngưng chỉ là cái cớ để hận Băng Ngưng phản bội. Còn nói...hắn yêu Băng Ngưng. Ha ha...Yêu? Hình như uống say mất rồi, nếu không sao có thể nghĩ đến từ này. Lắc mạnh đầu, hắn muốn rủ bõ nhưng suy nghĩ điên rồ kia nhưng không có tác dụng.Dường như rượu lúc này mới phát huy tác dụng, khiến cảm xúc của hắn mãnh liệt cũng khiến hắn đủ dũng khí đối diện với cảm xúc đó.
Đúng vậy! Hắn yêu Ngưng Nhi. Hắn tự cho mình yêu Tuyết Ngưng nhưng thật ra người hắn yêu là Băng Ngưng. Lúc đầu, hắn không kiềm chế được bản thân mà yêu Băng Ngưng nhưng lại giật mình dùng hạ sách nhận nhầm người để che giấu. Sau này, hắn thực sự nhận ra, mình chỉ đang lừa người gạt mình, người hắn yêu chính là Băng Ngưng, thậm chí còn có mong muốn ở bên cô suốt đời.