Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 131 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


“Cậu chỉ muốn trả thù tôi vì luôn cho rằng tôi làm hại mẹ cậu.” Bà càng kích động.



“Mợ thừa nhận!” Lưu Duệ Hàng đanh mắt nhìn lại Lâm Thanh Âm.



“Tôi không làm vì sao phải thừa nhận.” Lâm Thanh Âm trừng mắt.



“Ô, vậy thì vì sao mợ ép cháu thừa nhận việc cháu chưa từng làm?” Hắn gạt tay Lâm Thanh Âm ra, phủi vạt áo. “Cậu Quân bị bắt cóc thì mợ nên báo cảnh sát ngay đi, ở đây khóc lóc om sòm, đổ vạ cho cháu được tích sự gì?” Hắn nhìn Lâm Thanh Âm mỉm cười nhẹ nhàng, đương nhiên là thái độ sung sướng khi người khác gặp nạn.



“Cậu…”



“Anh im miệng đi!” Băng Ngưng tiến lên đẩy Lưu Duệ Hàng ra. “Sao anh có thể nói chuyện như vậy với mẹ em?”



“Bà ấy cũng chả phải mẹ ruột của em, việc gì phải sốt ruột như vậy?” Nhìn thái độ hùng hổ của Băng Ngưng tựa như gà mẹ bảo vệ gà con với Lâm Thanh Âm, Lưu Duệ Hàng khẽ cười. “Tiểu Ngưng Nhi, em che chở cho bà ta làm gì?” Hắn đột nhiện ghé lại gần Băng Ngưng. “Nếu em biết bà ta đã làm gì với em liệu em còn ở đó mà bảo vệ cho bà được không?” Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Lâm Thanh Âm lập tức thay đổi.



Băng Ngưng nhìn Lưu Duệ Hàng, không khỏi cảm thấy kì quái. ‘Chuyện gì vậy? Vì sao lần nào anh ta cũng nói nửa chừng mập mờ…’



“Nếu em biết..”



“Cậu đang nói bậy bạ gì thế?” Lâm Thanh Âm cao giọng ngắt lời hắn.



Nhìn bà lo lắng đến nỗi hơi thở cũng hỗn loạn, Lưu Duệ Hàng cười lớn. “Bà cũng biết lo lắng, sợ hãi cơ đấy. Chuyện năm đó…bà không sợ người nhà Lạc Khải tìm đến tính sổ sao?”



“Lưu Duệ Hàng, anh đang làm trò gì?” Diệp Dịch Lỗi xông đến, lôi Lưu Duệ Hàng ra xa khỏi hai người phụ nữ, rồi nện một đấm khiến hắn ngã xuống đất. “Anh còn dám về đây.”



Lưu Duệ Hàng không nao núng, quệt máu ở khóe miệng, cười xùy một tiếng. “Đây vẫn là nhà tôi, vì sao không thể về. Hay là…cậu sợ tôi về đây?” Sợ hắn phun ra cái bí mật bẩn thỉu động trời kia.



“Anh cậm miệng!” Diệp Dịch Lỗi rống lớn, đấm tiếp vào má bên kia. Hắn cắn răng. Quả thật hắn sợ, sợ người anh họ nham hiểm này tiết lộ bí mật chết người kia. “Anh bắt cóc ba tôi phải không? Nói mau!”


“Ngưng Nhi…” Hắn do dự một hồi nhưng vẫn quyết nắm tay cô. “Xin lỗi…”



“Không sao đâu!” Băng Ngưng tỏ ra lạnh nhạt. “Do em không biết tự lượng sức, can thiệp vào chuyện của anh.”



“Ngưng Nhi, anh không có ý đó.” Diệp Dịch Lỗi lắc đầu. “Anh không cố ý đẩy em ra. Anh không ngờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng dường này.”



“Em thật sự không sao.” Băng Ngưng lắc đầu nhìn cánh tay. “Một vết sẹo thôi mà, đâu có gì đáng kể.” Thương tâm chết đi sống lại còn chịu đựng được, vết thương cỏn con này sợ gì chứ.



“Ngưng Nhi...”



“Nếu như anh vẫn tự trách bản thân thì coi như đây là một lần em trả lại cho anh.” Băng Ngưng bình tĩnh nhìn Diệp Dịch Lỗi.



Diệp Dịch Lỗi nâng cao giọng. “Anh thật sự không cố ý. Nếu như biết trước hậu quả, anh sẽ không làm như vậy.”



“Biết trước, nếu như biết…” Băng Ngưng bật cười. “Những từ này của thật là thứ vô dụng nhất trên thế giới. Không có nếu như, chỉ có thực tại đau đớn đã xảy ra rồi.”



“Ngưng Nhi…” Diệp Dịch Lỗi cực kỳ hối hận nhưng sự ăn năn của hắn dường như quá muộn bởi Băng Ngưng không nhìn thấy nữa cũng không cảm nhận được nữa.



“Anh Dịch Lỗi, chuyện đã xảy ra rồi không thể thay đổi được, anh đừng tự trách nữa.” Cô rút bàn tay khỏi tay hắn, mỉm cười. “Em không sao. Hiện giờ ở nhà đang cần anh. Anh mau về chăm sóc mẹ.”



Diệp Dịch Lỗi khó xử. Lúc này quả thật trong nhà đang trong tình trạng hết sức nguy ngập, không thể để mẹ ở nhà một mình vì bọn bắt cóc có thể gọi điện đến bất kỳ lúc nào. Nhưng Băng Ngưng ở đây cũng cần người chăm sóc.



“Em có thể tự chăm sóc bản thân mình.”



Diệp Dịch Lỗi cân nhắc một chút, sau đó ôm Băng Ngưng vào lòng. “ Anh về qua nhà một lúc rồi sẽ đến thăm em sau.” Hắn khẳng định. ‘Băng Ngưng, đợi mọi việc ổn thỏa trở lại, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa; cho chúng ta một cơ hội bắt đầu lại từ đầu.’ Hắn hôn trán cô rồi đứng dậy ra ngoài.



Nhưng mà, không phải ai trên đời cũng có “một cơ hội nữa”. Lúc này, hắn không biết, sự việc không bao giờ yên ổn lại. Đợi mọi việc ổn thỏa cũng là lúc kết thúc…