Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 132 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
Diệp Thiệu Quân bị bắt cóc, không hề có manh mối gì. Bọn bắt cóc sau cuộc gọi điện hôm trước thì biệt vô âm tín, hình như muốn dằn vặt mấy người Diệp Gia. Mà vì vậy, Diệp Dịch Lỗi càng thêm khẳng định nghi vấn của mình, mục đích của bọn chúng không đơn thuần là tiền chuộc mà sâu xa hơn hẳn để trả thù Diệp Gia. Điều tra phía Lưu Duệ Hàng không mang lại kết quả. Bên Đường Sâm cũng không có gì khác thường. Hắn lại rơi vào ngõ cụt.
Lâm Thanh Âm nghỉ ở nhà, chẳng màng ăn uống, mỗi ngày một tiều tụy thêm. Bà luôn túc trực bên điện thoại, chỉ hận không thể ôm điện thoại mà ngủ nhưng chung quy vẫn không có chút tin tức nào. Diệp Dịch Lỗi cũng đón Diệp Triển Bằng về, cử người theo sát bảo vệ. Mỗi người đều trong tình trạng bồn chồn lo lắng. Dường như sắp có biến cố lớn ập đến…
Bệnh viện,
Băng Ngưng hàng ngày ở trong phòng bệnh tĩnh dưỡng, trước cửa luôn có người túc trực. Ngay cả bác sĩ và y tá vào thăm khám đều phải qua kiểm tra kỹ lưỡng. Cô không rõ Diệp Dịch Lỗi làm vậy có mục đích gì. Việc trong nhà có hỏi hắn cũng trả lời ậm ừ lấy lệ, mỗi lần đến thăm cũng chỉ ngồi lại một chút rồi lại vội vàng rời đi. Mặc dù hắn tỏ vẻ bình tĩnh như không nhưng Băng Ngưng biết, chuyện này nhất định vô cùng nghiêm trọng…
Trong Diệp Thị râm ran tin đồn sắp có họa to khiến lòng người hoang mang, không buồn làm việc, thậm chí có người đã đi tìm công việc mới.
Diệp Dịch Lỗi biết tin đồn trong công ty do Lưu Duệ Hàng gây ra nhưng lúc này hắn quả thật không còn tâm trí đâu để trấn an nhân tâm. Căng thẳng liên tục mấy ngày, cơ thể hắn sắp không chống đỡ được nữa. Không nói đến việc chưa gom đủ tiền chuộc, sợ rằng dù có góp đủ cũng không biết giao ở đâu, liệu ba hắn có còn bảo toàn tính mạng không. Bọn bắt cóc không có thêm động tĩnh gì, việc điều tra Đường Sâm không có tiến triển.
“Tổng giám đốc, tôi nghĩ vẫn nên báo cảnh sát đi ạ.” Văn Tuấn lo lắng nói.
“Hiện giờ bọn người bắt cóc không có chút thông tin nào, báo cảnh sát được ích lợi gì. Có thể đưa cha tôi ra khỏi nghĩa trang mà thần không biết quỷ không hay đủ chứng minh bọn chúng không hề tầm thường. Nếu đã nhắm vào Diệp Gia hẳn đã có chuẩn bị kỹ lưỡng, e rằng báo cảnh sát cũng không mang lại kết quả chưa kể có thể khiến tính mạng của ông ấy gặp nguy hiểm.”
“Nhưng mà…dù chúng ta giao đủ tiền chuộc cũng chưa chắc sẽ đảm bảo…” Giọng Văn Tuấn càng nói càng nhỏ đi.
“Nhưng giờ báo cảnh sát thì tính mạng cha tôi nhất định nguy hiểm.” Vì có nội gián ngay trong nhà. Thế nên chỉ có thể chờ đợi tin tức của bọn cướp.
Diệp Dịch Lỗi tựa lưng vào ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. Hắn đã hỏi mẹ về Đường Sâm nhưng bà không hề biết người này chứng tỏ không phải đối thủ thương trường. Chỉ có thể là tư thù. Nắm tay xiết chặt, đấm vào đầu mấy cái. Ai có thể cho hắn chút manh mối.
“Anh còn dám hỏi tại sao như vậy?” Một giọng nói bén nhọn vang lên, tràn đầy thù địch. Sau đó Lâm Thanh Âm lao đến, như phát điên, giáng một tát vào mặt Tư Đồ Mạch.
Chát________ Vì quá bất ngờ, Tư Đồ Mạch lãnh trọn bạt tai của Lâm Thanh Âm. Tư Đồ Mạch choáng váng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“Tên khốn nạn, đồ lang băm. Tôi tin tưởng cậu như vậy, giao phó sức khỏe của con gái cho cậu chăm sóc. Thế nhưng, cậu dám làm việc xấu xa như vậy? Sao lại như thế?” Bà không ngần ngại trách móc.
Tư Đồ Mạch sững sờ quên cả đau.
“Vì sao lại tán tận lương tâm như vậy? Vì sao làm hại Ngưng Nhi tội nghiệp của tôi?” Bà khóc lóc.
Hại Ngưng Nhi? Đầu hắn bỗng nổ một tiếng, mọi thứ chợt rõ ràng nhưng hình như đã quá muộn. Đợi hắn phản ứng kịp thì Lâm Thanh Âm đã lôi trong túi ra một xấp ảnh cùng giấy tờ tư liệu, ném thẳng vào người hắn. Mấy tấm ảnh rơi lả tả trên đất.
“Cậu thông đồng với Điền Gia hại con gái tôi phải không? Nói mau! Có phải các người mưu đồ từ trước rồi phải không?”
Băng Ngưng không nghe thấy tiếng nào, nhưng Lâm Thanh Âm nói cô thấy được. Thấy rõ ràng. Bà nói Tư Đồ Mạch hại cô. Cô sờ tai mình rồi quay sang nhìn Tư Đồ Mạch, lại nhìn đống ảnh rơi trên đất, toàn bộ là ảnh hắn ra vào Điền Gia hoặc ảnh chụp cùng người của Điền Gia. Băng Ngưng nhìn đển ngẩn cả người, suýt nữa ngã từ trên giường xuống.
“Ngưng Nhi…” Tư Đồ Mạch tiến đến đỡ bị cô đẩy ra.
Băng Ngưng lặng người nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh trên đất, rồi nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Tài liệu trên đất cũng chỉ rõ Tư Đồ Mạch là con nuôi của Điền Gia. Cô vẫn xem hắn là bạn bè, thậm chỉ tâm giao vì đồng cảnh ngộ, hắn lại chăm lo cho sức khỏe của cô. Nào ngờ…Hắn rắp tâm lừa cô. Cầm lấy chỗ tài liệu kia, cô bật cười, cười càng lúc càng lớn, cười đến thắt ruột gan. Đột nhiên, cô ném mạnh những thứ đang cầm trên tay vào người Tư Đồ Mạch, túm cổ áo hắn.
“Vì sao đối xử với tôi như vậy? Vì sao?” Cô hỏi hắn, trong mắt không giấu nổi mỗi chua chát, đau đớn. “Các người đã sớm bày mưu tính kế đúng không? Anh tiếp cận tôi vì thế đúng không? Tôi đã làm gì các người? Tôi đã gây nên tội gì với các người? Sao lại đối xử với tôi như thế…”