Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 150 : Chân tướng sự thật

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Editor:  Thiên Y



Khi thấy phản ứng của Băng Ngưng mãnh liệt như vậy, Lưu Duệ Hàng nhìn theo ánh mắt của cô. À! Thì ra là Lâm Thanh Âm.



Băng Ngưng đặt quyển tạp chí trong tay xuống, cô quan sát Lâm Thanh Âm ở đằng xa một lát rồi mới đứng dậy. Qủa thật là năm tháng không bỏ qua bất kì ai, Lâm Thanh Âm đã từng cao quý ngàn vạn lần, ngày nào bây giờ lại biến thành bộ dạng này, thật đúng là có chút buồn cười.



“Em có muốn anh ngăn cản bà ta lại không?” Lưu Duệ Hàng mở miệng hỏi.



“Không cần!” Băng Ngưng cười, nói: “Đến cũng đến rồi, đã từng là mẹ con, nếu không gặp thì thật không có đạo lý.” 



Băng Ngưng đeo kính râm rồi bước ra ngoài. Tuy trên mặt đất có chút lộn xộn nhưng Băng Ngưng vẫn mang giày cao gót 15cm, đi lại như đi trên đất bằng phẳng, mỗi bước đi của cô đều lộ rõ sự cao quý và tao nhã.  DĐ.LeêQuyýĐoôn ͐ Bây giờ, bất luận đi đến nơi nào thì Băng Ngưng đều trở nên nổi bật nhất.



Lâm Thanh Âm đứng đợi dưới ánh mặt trời đã được một lúc nên toàn thân đầy mồ hôi. Nhìn cô gái đang chậm rãi tiến về phía mình, bà ta gần như đã không nhận ra cô con gái này. Thật không ngờ mới chỉ có bốn năm nhưng Băng Ngưng lại thay đổi lớn như thế….



Băng Ngưng bước đến trước mặt Lâm Thanh Âm, cô đánh giá bà ta từ trên xuống dưới, chợt cười khẽ một tiếng.



Phản ứng của Băng Ngưng nằm ngoài suy nghĩ và dự đoán của Lâm Thanh Âm, sao Băng Ngưng lại có thái độ như vậy? Ở trong suy nghĩ của bà, Băng Ngưng vẫn là cô gái nhỏ rụt rè, luôn ỷ lại vào bà!



“Cho dù tôi không giống như những gì bà suy nghĩ, bà cũng không cần bày ra khuôn mặt thất vọng đó chứ!” Băng Ngưng gỡ kính râm xuống.



“Mẹ àh!” Cô gọi, nhưng lại tràn đầy ý giễu cợt.



“….” Lâm Thanh Âm ngẩn ra một lúc mới hỏi cô: “Ngưng nhi, con trở về lúc nào, tại sao lại không trở về nhà? Mấy năm nay con đã ở đâu!”



“ Tôi mới trở về một tuần trước, nhà của tôi ở Toronto, mấy năm nay tôi đã đi rất nhiều nơi, bà còn cái gì muốn hỏi nữa không?”



Băng Ngưng kiêu ngạo nhìn Lâm Thanh Âm. Lúc này toàn thân cô đều lộ ra dáng vẻ như nhìn từ trên cao xuống.



“Ngưng nhi, con nghe thấy được rồi sao?”



Lâm Thanh Âm cảm thấy khiếp sợ. Chuyện này…. Làm sao có thể?



“Thế nào, hình như việc tôi có thể nghe thấy được làm cho các người rất thất vọng à!” Băng Ngưng vén tóc ra sau tai, nói: “Hay là…. Cảm thấy tôi sống tốt thế này sẽ có lỗi với sự cực khổ tính toán của bà?”



“Ngưng nhi, con làm sao vậy? Con đang nói gì vậy!” Lâm Thanh Âm khẽ run, nói: “Mẹ là mẹ của con đó!”



“Mẹ sao?” Băng Ngưng cười tự nhiên, nói: “Thật ra thì đâu cần vậy, dù chúng ta có lãng phí lời nói ở chỗ này cũng không có tác dụng gì. Để tôi nói thẳng cho bà hiểu rõ một chút thì tốt hơn. Những chuyện mà bà đã làm, tôi đều biết hết rồi!”



Chỉ bằng một câu nói của cô đã khiến cho những lời mà Lâm Thanh Âm chuẩn bị ở trong lòng không cách nào có thể nói ra khỏi miệng được. Cái gì chứ? Băng Ngưng đã biết rồi sao? Làm sao có thể như vậy!



“Như vậy thì bà có còn muốn diễn tiết mục mẹ con tình thâm, gặp lại sau khi ly biệt cảm động lòng người ở đây với tôi nữa sao?” Băng Ngưng trực tiếp chặt đứt ý định của bà, cô không muốn lãng phí thời gian để ôn lại chuyện cũ giả dối với bà ở đây, huống chi bà còn là người khởi xướng chuyện này.



Lâm Thanh Âm nhìn chằm chằm vào Băng Ngưng, bà mở miệng thật lâu nhưng lại không phát ra âm thanh nào, làm sao có thể?



“Ngưng nhi…. Mẹ….”



“Diệp phu nhân, bà có thể nói thẳng mục đích của mình ra, còn nếu không có chuyện gì nữa thì bà có thể trở về được rồi! Hiện tại nhiệt độ nóng như vậy…. Bà thì quen rồi nhưng tôi thì không chịu được.” 



Lời nói cuối cùng của Băng Ngưng đã hoàn toàn đẩy Lâm Thanh Âm vào vực sâu. Băng Ngưng thật sự đã thay đổi rồi, thậm chí ngay cả bà ta cũng không còn nhận ra được cô nữa.   Diễễnđàànlêêquýýđôôn  Con bé, nó đã nói những lời tuyệt tình như vây, ở lại chỉ cảm thấy xấu hổ, nhưng mà…. Bây giờ mà rời khỏi đây thì hôm nay bà ta đã đi một chuyến uổng công rồi.



“Ngưng nhi, con nói chuyện với mẹ một chút được không?” Lâm Thanh Âm hỏi.




Trải qua chuyện này, cô không muốn nhắc lại nữa.



Một khi đã nói đến mức độ này, Mộ Hàn quyết định không nói tiếp nữa, chỉ là…. Về chuyện đứa nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ…. Mình nên quay về hỏi Diệp Dịch Lỗi một chút. 



——— ———————



“Cô nói cái gì?” Lần này Mộ Hàn đến tìm Băng Ngưng, trong lòng Diệp Dịch Lỗi vốn tràn đầy mong đợi, nhưng bây giờ thì…. Chẳng những vấn đề không được giải quyết, còn kéo theo cả chuyện đứa bé, chẳng qua là….Tại sao lại nói anh không cần đứa bé? Không phải là cô làm mất đứa nhỏ sao?



“Thạch đầu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Hạ Vân Tường nhìn anh hỏi.



“Lúc trước rõ ràng là cô ấy….” Diệp Dịch Lỗi đang nói thì dường như ý thức được cái gì.



“Có phải là trong lúc đó có cái gì đó hiểu lầm….”



“Mộ Hàn! Hôm nay cám ơn cô, tôi đi trước.”



Anh nói xong thì vội vã chạy ra ngoài.Đúng vậy! Làm sao mình lại không nghĩ tới vấn đề này chứ? Tại sao lời nói của Lưu Duệ Hàng có thể tin được, đều do mình đang vui mừng nên sau khi biết tin đứa nhỏ mất đi đã bị đả kích quá lớn. Lưu Duệ Hàng, anh ta là tên tiểu nhân hèn hạ…. Anh oán hận siết chặt bàn tay, lái xe chạy thẳng tới Viễn Hành. Hôm nay, nếu như không phải Mộ Hàn nhắc đến, e rằng cả đời này anh cũng sẽ không hoài nghi đến chuyện này.



Viễn Hành



Khi sản phẩm mới sắp đưa ra thị trường, Lưu Duệ Hàng chẳng khác nào mẹ không thể tách rời con. Thời điểm Diệp Dịch Lỗi xông tới, anh ta đang họp. Khi nhìn thấy Diệp Dịch Lỗi, hiển nhiên anh ta rất kinh ngạc.



“Ồ! Tổng giám đốc Diệp!” 



Lưu Duệ Hàng đừng dậy, ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài.



“Làm sao có thể để cậu đến một công ty nhỏ bé của tôi đây chứ?”



“Lưu Duệ Hàng! Anh là tên khốn khiếp!”



Diệp Dịch Lỗi không nói lời nào liền tiến đến đánh cho anh ta một quyền. Vì không có phòng bị chút nào nên Lưu Duệ Hàng lui về phía sau vài bước, ngã lăn ra sau lưng ghế tựa. Anh ta còn không kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra với mình thì Diệp Dịch Lỗi đã tiến lên trước, túm lấy cổ áo anh ta không phân biệt nặng nhẹ.



“Lưu Duệ Hàng! Cái tên khốn khiếp này! Tại sao anh lại lừa gạt tôi, tại sao?”



Mắt anh đỏ ngầu, nhìn dáng vẻ phẫn nộ của anh giống như hận không thể bẻ gãy anh ta.



“Diệp Dịch Lỗi! Anh xông vào công ty của tôi, vừa vào cửa liền đánh người, lại còn nói tôi là tên khốn khiếp! Buông tay ra!” Anh ta dùng lức đẩy Diệp Dịch Lỗi ra.



“ Như thế nào? Tại vì ở đâu Ngưng nhi cũng khiến cho anh bị mất mặt nên bây giờ lại tới tìm tôi để trút giận sao? Anh ta cười, bình tĩnh phủi bụi nơi vạt áo.



“Xem như tâm tình của anh không tốt, một quyền này tôi không so đo với anh. Hiện tại, mời anh đi ra ngoài, nếu để bảo vệ tới thì đều khó coi trước mặt mọi người đấy!”



“Anh còn dám nói!” Diệp Dịch Lỗi giận dữ nói tiếp: “Lưu Duệ Hàng! Anh đã nói cái gì với Ngưng nhi? Tại sao anh nói với Ngưng nhi là tôi không cần đứa nhỏ, còn nói với tôi thì lại là Ngưng nhi đã bỏ đứa bé?”



“Hả?” Lưu Duệ Hàng nhất thời khiếp sợ, sau đó anh ta không thèm để ý cười cười. 



“Bây giờ anh mới biết sao? Thật ngu ngốc!” Anh ta dùng sức hất tay của anh ra, nói. “Tôi cũng rất tò mò muốn biết làm thế nào mà anh biết được chuyện này chứ?”



**********