Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 151 : Nhất định chỉ có thể làm kẻ thù
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Editor: Thiên Y
Diệp Dịch Lỗi vừa đi vào đại sảnh của khách sạn đã nhìn thấy Băng Ngưng từ trong thang máy ra ngoài, dáng vẻ giống như là rất vội vàng, trên người còn mặc đồ ngủ đã đi ra. Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng thì có chút lắc đầu bất đắc dĩ, lúc nào thì cô mới có thể biết phải chăm sóc mình đây.
Nhìn Băng Ngưng chạy về phía mình, anh thấy có chút kỳ quái, đây là cái chuyện gì.
“Ngưng nhi!” Anh mở miệng kêu một tiếng.
Băng Ngưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, ánh mắt lại giống như là không có nhìn về phía anh ở bên này. Sau đó một giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên.
“Mami!” Đứa bé ở bên cạnh anh gọi, sau đó nhanh chóng chạy về phía Băng Ngưng: “Mami! Con rất nhớ người nha!”
Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng ngồi xổm xuống, đứa bé mập mạp liền nhào vào trong ngực của Băng Ngưng, ôm cô thật chặt, hôn xuống một cái thật kêu ở trên mặt của Băng Ngưng.
“Verney! Sao con lại tới đây?” Băng Ngưng đang xoa đầu của đứa bé, nhìn cái mặt nhỏ tròn phúng phính của bé liền không khống chế được mà dùng sức hôn ở trên mặt bé một chút, hai người cười híp mắt. Diệp Dịch Lỗi nhìn bộ dạng của đứa bé, trùng hợp vẻ mặt có chút giống với Băng Ngưng, trong nháy mắt tim của anh giống như nhói một cái. Sau đó, một người đàn ông khí thế bất phàm chậm rãi tiến lên, dừng lại ở bên cạnh của Băng Ngưng.
“Sao đến không gọi điện thoại nói trước.” Băng Ngưng ôm tiểu bảo bối đứng dậy.
“Không phải là đã gọi đấy sao?” Lăng Vĩ Luân thờ ở nói, nhưng Băng Ngưng cũng không để ý. Hình thức hai người bọn họ ở chung vẫn là như vậy, nếu như ngày nào đó quan tâm tới nhau mới là có vấn đề.
“Cha....” Verney nói một câu làm Diệp Dịch Lỗi như bị sét đánh, những lời phía sau của đứa bé, anh đã không nghe được nữa.
Anh nhìn gò má của người kia, hình như...... Có chút quen thuộc, đúng rồi! Chính là người đàn ông và đứa bé trên báo chí. Đứa bé mà Băng Ngưng ôm trong ngực cực kì giống với người đàn ông kia....
Diệp Dịch Lỗi có chút chậm chạp tiến lên. Đột nhiên anh xuất hiện làm Lăng Vĩ Luân và Verney đều nhìn anh một cách kì lạ, giống như anh là một vị khách không mời mà đến.
“Ngưng nhi! Anh ta là ai?” Diệp Dịch Lỗi mở miệng hỏi.
Băng Ngưng nhìn Diệp Dịch Lỗi, không hiểu tại sao anh lại ở chỗ này, lại càng không hiểu tại sao anh lại hỏi như thế.
“Mami! Chú này là ai vậy!” Verney mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Dịch Lỗi, đồng thời còn ôm sát cổ của cô, giống như chỉ sợ Băng Ngưng bị cướp đi.
“Anh ta là......” Băng Ngưng suy nghĩ một chút.”Verney! Anh ta là cậu con.” Chị gái cũng là chị của Diệp Dịch Lỗi, gọi là cậu chắc không sai! Không tính là mình nói dối anh ta.
Cậu sao? Diệp Dịch Lỗi nhìn Băng Ngưng, bàn tay xuôi ở bên người từ từ nắm chặt.
“Ngưng nhi! Em nói cái gì?” Cậu sao? Cho nên.... Cô có ý tứ gì? Nói cho anh biết đây là đứa bé của cô, hay là nói anh chỉ là anh trai của cô thôi?
Dáng vẻ khiếp sợ, kinh ngạc của Diệp Dịch Lỗi khiến Băng Ngưng có chút không giải thích được. Nhưng cô dần hiểu, chẳng qua là, không sao cả! Hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi!
“Ngưng nhi!” Diệp Dịch Lỗi tiến lên, vốn muốn hỏi cho rõ ràng. Nhưng một giây trước khi anh đến gần, Lăng Vĩ Luân đã vươn cánh tay ngăn anh lại.
“Anh muốn làm cái gì?” Sắc mặt của anh không tốt.
Diệp Dịch Lỗi nhìn người đàn ông trước mắt vẫn duy trì dáng vẻ đó, từ từ nắm chặt quả đấm.
“Tôi có việc tìm Ngưng nhi, anh là ai?” Rõ ràng anh mang bộ dạng mình làm gì cũng không liên quan đến người khác.
“Anh cảm thấy tôi là ai?” Lăng Vĩ Luân cười lạnh, từ trước đến giờ tất cả mọi chuyện đều do anh ấy làm chủ, làm sao sẽ để Diệp Dịch Lỗi ở trong mắt.
Băng Ngưng có chút buồn cười nhìn Lăng Vĩ Luân. Hiện tại là tình huống gì vậy? Đây là anh ấy đang giúp cô sao? Nếu như không phải đang ôm Verney, cô thật sự muốn nhìn mặt trời bên ngoài kia đang mọc hướng nào.
“Ngưng nhi, chúng ta nói chuyện một chút......”
“Chúng ta lên đi!” Không để ý lời nói của Diệp Dịch Lỗi, anh ấy nắm vai của Băng Ngưng, đi về phía thang máy.
“Ngưng nhi!”
Còn nhiều lời muốn nói, làm sao Diệp Dịch Lỗi có thể để cho Băng Ngưng rời đi. Nhưng khi anh mới đến gần được hai bước, phía sau liền có hai người đàn ông tiến lên giữ lấy hai bên cánh tay anh. Diệp Dịch Lỗi coi như đã quen với cảnh này, nhưng hai người kiềm chế khiến anh lại không có cách nào tránh thoát được, chỉ có thể nhìn Băng Ngưng và người đàn ông kia đi vào thang máy, nhìn cánh cửa thang máy từ từ khép lại. Tất cả tâm tư của Băng Ngưng đều dồn vào đứa bé trên người, mà người đàn ông kia lại dịu dàng nhìn một lớn một nhỏ bên cạnh....
Đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, cũng không nhìn thấy gì nữa, Lăng Vĩ Luân mới thả cánh tay xuống. Diệp Dịch Lỗi chạy thẳng đến trước thang máy, nhìn thang máy từng lên từng tầng....
“Anh còn chuyện chưa nói.” Diệp Dịch Lỗi nhìn hai người đang đi về phía bọn họ, vội vàng mở miệng: “Ngưng nhi! Năm đó không phải anh muốn bỏ đi đứa nhỏ, anh cũng không phải cố ý muốn nói những lời tuyệt tình kia. Là Lưu Duệ hàng nói cho anh biết em không muốn đứa bé......”
“Buông tay.”
“Băng Ngưng! Sao chúng ta có thể tin tưởng lời nói của Lưu Duệ Hàng!” Anh lo lắng hô.
“Tiểu thư.” Hai người đến canh Băng Ngưng, cung kính nói: “Tiên sinh muốn chúng tôi tới xem cô một chút.”
“Có cần chúng tôi giúp xử lý anh ta không?” Một người khác hỏi.
“Không cần, chúng tôi đã nói xong rồi.” Băng Ngưng đẩy Diệp Dịch Lỗi ra, nói: “Diệp tiên sinh! Nếu như không có chuyện gì, tôi hi vọng anh đừng quay lại.”
“Băng Ngưng! Tại sao em không bình tĩnh nghe anh giải thích một chút, lời nói của anh so với lời của Lưu Duệ Hàng khó tin đến vậy sao?” Diệp Dịch Lỗi hướng về phía bóng lưn của Băng Ngưng lớn tiếng nói. Đêm khuya, trong đại sảnh khách sạn vang vọng âm thanh tràn đầy thất vọng, cũng đầy bi thương và bất đắc dĩ.
Băng Ngưng dừng một chút, nhưng vẫn không có bất kì phản ứng gì, theo hai người hộ tống đi vào thang máy.
Diệp Dịch Lỗi nhìn dáng vẻ dứt khoát của Băng Ngưng, trái tim giống như bị bóp chặt. Tại sao Băng Ngưng không chịu nghe lời giải thích của anh, tại sao ngay cả sự chân thành của anh cũng không tin.
Băng Ngưng tựa vào tường trong thang máy, đợi đến khi cánh cửa khép lại, cô cũng đã đứng không vững. Tay của cô vẫn che bụng, giống như vết sẹo vẫn còn là vết thương, vết thương vào tận trong lòng. Là Lưu Duệ Hàng lừa người...... Ha ha, lý do thật tốt. Vì cái gì chứ? Anh quá tức giận, kêu bác sĩ cắt mất tử cung của tôi. Cô cắn môi thật chặt, vậy có nghĩa là..., thật ra chuyện này cũng là Lưu Duệ Hàng đổ tội cho anh....
Lưu Duệ Hàng? Ha ha...... Chuyện đến giờ, Diệp Dịch Lỗi, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời nói của anh sao?
*****************
Lúc Băng Ngưng trở về, Verney đang thận trọng nhìn cha, sắc mặt của anh ấy rất không tốt.
“Mẹ.” Thấy Băng Ngưng trở lại, Verney lập tức đưa ra cánh tay nhỏ ra hỏi: “Cha làm sao vậy?”
“Cha đang có chuyện cần suy nghĩ.” Băng Ngưng hôn lên khuôn mặt nhỏ của đứa bé: “Để dì dẫn dẫn con đi ngủ, được không?”
Verney thức thời gật đầu một cái. Mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng mà cậu bé biết nhìn sắc mặt của người khác, hiện tại dù không buồn ngủ cũng phải đi.
“Báo thù thật sự quan trọng với các người như vậy sao?” Lăng Vĩ Luân hỏi. Anh ấy cũng đã từng hận, cũng biết hận một người rất mệt mỏi.
“Anh giận em vì đã nói những chuyện này cho chị ấy phải không?”
Lăng Vĩ Luân không lên tiếng xem như là ngầm thừa nhận. Nhưng mà có một số việc dù không phải Băng Ngưng nói thì sẽ bỏ qua, Tử Úc vẫn luôn điều tra về chuyện đó. Giống như chị từng nói, nếu như không vì ba mẹ mà báo thù, vậy thì cả đời này chị cũng sẽ không an tâm, càng không có mặt mũi nào đi đối mặt với ba mẹ.
Bị cha đẻ vứt bỏ, lại bị bọn họ hại chết mẹ và người ba mình yêu thương nhất, tận mắt nhìn thấy người phụ nữ kia mỉm cười nhìn cả nhà họ Lạc vùi mình trong biển lửa......
“Anh rể!” Băng Ngưng rất ít khi nghiêm túc nói chuyện với anh ấy như vậy: “Không phải em cố ý muốn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của các người. Em sẽ khuyên chị ấy trở về với anh!”
Thật sự Lăng Vĩ Luân rất yêu chị, bằng không cũng sẽ không vì chị mà giải tán tổ chức của mình, đến Toronto trải qua cuộc sống của một người bình thường. Mối thù của nhà họ Lạc, một mình cô báo là được rồi.
“Trong lòng của em cũng rõ ràng, cô ấy không hy vọng em để ý đến chuyện này.” Anh ấy thở dài: “Chuyện này anh sẽ điều tra rõ ràng cho hai người. Nhưng mà trước khi tìm ra mọi chuyện, không cho phép em làm loạn, em chỉ cần chăm sóc Verney thật tốt. Lầu dưới anh để lại hai vệ sĩ bảo vệ các người. Thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi một chút đi!”
Sau khi nói xong, mặc kệ quần áo bị Verney làm ướt vẫn đi ra ngoài. Đứa nhỏ này hoàn toàn di truyền từ mẹ nó, đến để đặc biệt hành hạ anh ấy. Chẳng lẽ là do mình làm nhiều chuyện xấu sao?
Diệp Dịch Lỗi ngồi ở trong xe, rất lâu cũng không hề rời đi. Anh ngẩng đầu hút từng điếu từng điếu, chỉ trong chốc lát, hộp thuốc đã không còn. Cả buổi tối đều đau lòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy một chút chuyện vui, đó chính là nhìn thấy người đàn ông kia đi ra. Anh ta rời đi, không có ngủ lại ở đây....
Cho nên, Ngưng nhi, em lừa gạt anh có phải không? Em không có quan hệ với người đàn ông này, không có......
Băng Ngưng nhìn Verney vì đi đường xa mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, càng nhìn càng đau lòng. Cô nghĩ đến đứa bé của mình, cô chỉ kịp biết đến sự tồn tại của nó, chưa từng được ở cạnh bên nó. Cách một lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được vết sẹo kia. Mới vừa rồi còn tràn đầy tự tin mà nói mình sẽ không tin tưởng lời của anh, nhưng một lát sau, cô cũng đã tự nuốt lời hứa, có lẽ...... Anh nói đúng. Năm đó Lưu Duệ Hàng hận nhà họ Diệp như vậy, chuyện này là do anh ta nói để gạt người cũng không chừng
“Nhưng...... Vậy thì thế nào đây?” Băng Ngưng đứng dậy.
“Lạc Băng Ngưng! Ân oán giữa các người không chỉ là mỗi đứa bé này! Còn có ba mẹ của mày, còn có...... Vết thương trong ngực kia nữa.” Chậm rãi kéo cổ áo thấp xuống, nhìn vết thương kia, Băng Ngưng cười cười.
Cho nên, lúc đầu giữ lại vết sẹo này là đúng. Nhìn thấy chúng, mình liền có thêm sức lực để hận. Diệp Dịch Lỗi, coi như chuyện đứa nhỏ không liên quan gì tới anh, anh cũng không thoát khỏi chuyện của nhà họ Lạc được. Vậy đời này chúng ta nhất định chỉ có thể làm kẻ thù......