Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 1522 : Người bị hại vô tội (2)
Ngày đăng: 15:47 18/04/20
Editor: Mèo ™
“Sao có thể!” Đột nhiên Diệp Dịch Lỗi cao giọng nói. “Cho dù tôi có chết, cũng không muốn Băng Ngưng bị một chút thương tổn nào.” Anh nắm chặt nắm đấm.
Dương Tư Thần không nói gì. Ừm! Quả thật là có chuyện như vậy. Thật ra thì trong lòng anh ta cũng cảm thấy dù Diệp Dịch Lỗi là đồ khốn, nhưng cũng sẽ không làm ra những chuyện đáng căm hận như vậy.
“Bây giờ cô ấy không nghe bất cứ lời giải thích nào của tôi, tôi nói gì cũng đều là sai trái... Cậu cho rằng tôi muốn Ngưng nhi trở nên như vậy sao, thấy cô ấy thay đổi như vậy tôi còn đau lòng hơn cả cậu, chúng tôi lại bị chia cắt bởi khoảng thời gian kia, vả lại... Chuyện cũng rất phức tạp...”
“Nỗi khổ tâm phức tạp gì tôi không cần biết, tôi chỉ không muốn thấy Băng Ngưng biến thành như vậy.” Anh ta ngồi thẳng dậy. “Diệp Dịch Lỗi, nếu như anh quyết tâm muốn đối xử tốt với Băng Ngưng, thì hãy nói tất cả mọi chuyện rõ ràng cho cô ấy biết, đừng để cô ấy chìm trong đau khổ nữa, còn nếu như không thể, thì anh hãy cách xa cô ấy ra, biến mất khỏi cuộc đời của cô ấy luôn càng tốt.”
“Không phải là tôi không muốn nói rõ ràng, mà là không có cơ hội để nói.” Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. “Chuyện đứa bé là như thế nào?”
“Nếu như anh là Ngưng nhi thì anh nghĩ như thế nào?” Dương Tư Thần cười. “Hôm nay hẹn anh ra đây là muốn nói cho anh biết cuộc sống mấy năm nay của Ngưng nhi, anh không có tư cách trách cứ cô ấy vì những tin tức vớ vẩn trên báo đó.” Anh ta nói xong đứng dậy. Diễễnđàànlêêquýýđôôn “Còn nữa, những chuyện cần làm thì nên làm sớm một chút.” Nếu Lạc Tử Úc trở lại, cô ấy sẽ không đồng ý để cho Băng Ngưng và Diệp Dịch Lỗi ở bên nhau. Lăng Vĩ Luân lúc trước có thể đứng đầu thống lĩnh cả một tổ chức hắc đạo, đương nhiên người phụ nữ của anh ta cũng không phải nhân vật đơn giản. Không biết cô ấy sẽ sử dụng thủ đoạn gì để báo thù nữa...
“Cậu có ý gì?”
“Àh...” Dương Tư Thần cười. “Có một số việc không cần phải nói rõ. Diệp Dịch Lỗi, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nếu như anh không biết quý trọng thì Ngưng nhi sẽ thuộc về tôi.” Coi như Ngưng nhi không yêu anh cũng không sao, chỉ cần anh có thể chăm sóc cô thật tốt là được rồi.
“Đợi đã...” Thấy Dương Tư Thần định rời đi, Diệp Dịch Lỗi vội đứng dậy. “Những lời này nếu như tôi nhắc nhở thì nhất định cô ấy sẽ không nghe, nên tôi muốn cậu chuyển lời đến cô ấy, bảo Ngưng nhi phải đề phòng Lưu Duệ Hàng!”
“Dựa vào anh ta?” Dương Tư Thần cười. Anh ta còn dám là gì Ngưng nhi? Dựa vào thủ đoạn của Lăng Vĩ Luân và Nhân Mạch, việc chấm dứt Viễn Hành căn bản không tốn chút công sức nào. “Yên tâm! Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Diệp Dịch Lỗi vẫn đang suy nghĩ về lời nói của Dương Tư Thần, cậu ta có ý gì? Nghiễm nhiên là trong lời nói có chứa hàm ý, rốt cuộc cậu ta muốn nói gì...
——— ——————
Công ty nhà họ Diệp
“Nực cười!” Băng Ngưng khinh thường cười nhạo. “Anh ta cho rằng mình là ai? Chị em nhà họ Lạc chúng tôi lại cần đến sự lựa chọn của anh ta ưh!”
“Tôi không có ý đó...”
“Thế mà anh ta cũng làm ra những chuyện như vậy.” Băng Ngưng ngẩng đầu. “Trong ngăn kéo để hình của tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi nên biết ơn anh ta àh? Biết ơn vì trong lòng anh ta có tôi àh? Hay là anh ta muốn bắt cá hai tay?”
“Cô đừng nói vậy.” Văn Tuấn hơi giận. “Chuyện năm xưa không như cô nghĩ đâu, lời nói này có lẽ sẽ xúc phạm cô, nhưng năm đó thật sự cô chả cái biết gì hết, sao có thể tuỳ tiện kết luận là Tổng giám đốc bỏ rơi cô chứ.”
Băng Ngưng nhìn Văn Tuấn lạnh lùng cười. “Đúng vậy! Cũng bởi vì tôi không biết gì, cho nên... Chuyện này cũng không thể dựa vào lời nói một phía của các người được.”
“Cô vô lý, cô cãi cùn!”
“Đúng, tôi không nói lý lẽ như vậy đó, thì sao?” Tay Băng Ngưng vẫn che hai bên lỗ tai của Verney, cậu nhóc cũng rất nghe lời, vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi trong lòng Băng Ngưng.
“Sao cô luôn nhận định suy nghĩ trong lòng mình là đúng, chẳng lẽ sự thật là gì cô cũng không muốn biết sao?”
“Tôi độc đoán như vậy cũng là học được từ Tổng giám đốc của anh đó.”
“Cô chỉ biết mình cô bị thương, vậy cô có biết Tổng giám đốc cũng từng bị thương không? Viên đạn bắn trúng ngay phần eo, gần sát với dây thần kinh cột sống, nếu lúc đó xảy ra sai sót dù là nhỏ nhất thôi thì hậu quả sẽ là bị liệt cả đời đó.”
“Nhưng sự thật chứng minh anh ta vẫn còn may, giống như tôi vậy, cho dù năm xưa có khó khăn nguy hiểm cỡ nào cũng đều sống sót, không phải sao!”
“Vụ bắt cóc năm đó vốn là một cái bẫy được giăng ra sẵn, là Lưu Duệ Hàng thông đồng với Đường Sâm bắt cóc cô, vì muốn trả thù nhà họ Diệp, người bắt cóc cô là Hứa Kiệt, gã ta cũng đã từng vu oan cho cô, Tổng giám đốc vì quá tức giận mà đập gãy chân của Hứa Kiệt, cho nên gã mới ôm hận Tổng giám đốc, trong chuyện này anh ấy cũng là người bị hại...”
“Àh... Vậy sao! Vậy đúng là một người bị hại vô tội...”