Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 153 : Muốn bà chết mới vừa lòng sao

Ngày đăng: 15:47 18/04/20


Editor: Thiên Y



"Năm đó chuyện bắt cóc căn bản là được sắp đặt, Lưu Duệ Hàng thông đồng với  Đường Sâm bắt cóc cô vì muốn trả thù nhà họ Diệp. Tên Hứa Kiệt bắt cóc cô, cũng vì anh ta mở miệng vu oan cô nên trong cơn nóng giận, tổng giám đốc đã đánh gãy chân Hứa Kiệt. Vì vậy anh ta cũng hận tổng giám đốc. Chuyện này anh ấy cũng giống cô, cũng là người bị hại......"



"À....  Vậy sao! Thật sự là một người bị hại....." Băng Ngưng cười, nói: "Vậy thì thế nào? Tôi nên cảm ơn anh ta đã vì tôi mà làm tất cả sao?"



Văn Tuấn tưởng rằng nói ra chuyện này, thái độ của Băng Ngưng sẽ thay đổi, nhưng không ngờ thái độ của cô vẫn châm biếm như thế. Đột nhiên anh ta cảm thấy Diệp Dịch Lỗi làm vậy không đáng giá.



"Trợ lý Văn! Chuyện của chúng tôi, anh hiểu được bao nhiêu?" Băng Ngưng hỏi: "Anh cho rằng chuyện của tôi và anh ta đơn giản chỉ có vậy thôi sao!"



"Nhưng rất nhiều chuyện tổng giám đốc làm cũng là thân bất do kỷ, anh ấy cũng....." Văn Tuấn đang nói liền dừng lại, chẳng lẽ nói anh ấy cũng bị Lâm Thanh Âm lợi dụng sao! Mâu thuẫn giữa bọn họ cũng vì Lâm Thanh Âm mà trở nên sâu sắc. Bây giờ nhắc tới chuyện nay, nói không chừng sẽ càng hỏng bét.



"Anh ta cũng cái gì?" Băng Ngưng cười: "Thân bất do kỷ sao? Trợ lý Văn! Thành ngữ không thể dùng linh tinh như vậy."



"Tôi không tin cô nghe xong những thứ này mà một chút cảm giác cũng không có. Băng Ngưng! Trước kia không phải cô rất thích anh ấy sao?" Văn Tuấn vội vàng nói.



"Anh cũng nói rồi đó, là trước kia thôi!" Băng Ngưng nói: "Anh đã gọi tên tôi, vậy tôi cũng không khách sáo với anh nữa. Văn Tuấn! Nếu như anh thuận tiện tới thăm một chút, tôi rất hoan nghênh. Nhưng nếu như không phải.... Vậy lần sau cũng không cần đến. Chuyện của tôi và Diệp Dịch Lỗi, tôi không muốn nhắc lại, cũng không muốn bất luận kẻ nào nhắc tới."



"Băng Ngưng! Cô nghe chuyện tổng giám đốc thiếu chút nữa thì bị liệt chân, vậy mà một chút cảm giác cô cũng không có sao?" Văn Tuấn không khỏi căm tức.



"Có! Tôi rất vui vẻ." Băng Ngưng nói xong liền thấy Văn Tuấn cừng đờ, khuôn mặt liền nở nụ cười.



"Đừng lo lắng, tôi vui vẻ là vì anh ta không có chuyện gì." Cô giải thích rồi đứng dậy: "Những điều anh nói tôi đều biết. Mấy năm nay anh ta trải qua không tốt, chân bị đạn bắn bị thương, thiếu chút nữa bị liệt. Cám ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này. Trở về đi, lái xe cẩn thận."



"Lạc Băng Ngưng!"



Thái độ của Băng Ngưng có chút chọc giận Văn Tuấn. Anh ta chợt đứng dậy, nhưng không đợi anh ta kịp nói gì, hai người đàn ông phía sau liền tiến đến. Một người thuần thục giữ lấy Văn Tuấn, ấn anh ta xuống mặt bàn, một người khác bảo vệ Băng Ngưng.



"Tiểu thư, không sao chứ!"



"Buông anh ta ra đi, đó là bạn tôi." Băng Ngưng nói một câu, người kia liền thả Văn Tuấn ra, lùi về một bên.



"Văn Tuấn, chuyện của tôi và Diệp Dịch Lỗi không phải là chuyện người khác có thể quan tâm, trở về đi thôi! Không nên nhắc lại chuyện này nữa, Tôi sớm đã nói, tôi và anh ta, nhất định chỉ có thể là kẻ thù...."



********************



Diệp Dịch Lỗi từ trong công ty ra ngoài thì nhìn thấy Lâm Thanh Âm chờ ở dưới lầu. So với lần trước gặp mặt, lần này dường như bà càng thêm gầy gò, đôi mắt có chút hõm sâu.



"Làm sao người còn ở đây?" Diệp Dịch Lỗi nhìn thấy Lâm Thanh Âm, dường như cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Bởi vì sớm đã có người thông báo cho anh.



"Mẹ chờ con ở đây!" Lâm Thanh Âm thận trọng nói: "Gọi điện lên, có người nói con đang họp, mẹ cũng không có quấy rầy con."



Diệp Dịch Lỗi chợt thấy đau lòng. Thật ra thì anh không đi họp, là anh dặn dò thư ký nói nếu sau này phu nhân tìm đến thì nói như vậy. Chẳng qua là không nghĩ tới hôm nay bà còn ở đây chờ đến trễ như bây giờ.



"Người....."



Diệp Dịch Lỗi tức giận lại tự trách. Hôm nay nhiệt độ cao như vậy, bà lại chờ ở bên ngoài cả buổi chiều.... Lúc nào thì người mẹ mạnh mẽ kiên cường của anh cũng bắt đầu thay đổi, phải ăn nói khép nép như vây.


"Anh muốn giải thích cái gì?" Băng Ngưng cười.



"Anh hiểu được những lời ngày đó tôi nói có ý gì rồi sao!" Băng Ngưng dựa vào thành ghế, nói: "Thật ra thì.... Tôi nên cám ơn vật này. Nếu không phải nhờ nó, tôi cũng sẽ không nghe thấy những lời này, sẽ không biết mình có bao nhiều ngu ngốc! Tôi vẫn ngây thơ cho là hạnh phúc của mình thật sự đã tới, thậm chí hy vọng xa vời anh ở bên tai nói những lời yêu tôi. Nhưng sau đó mọi thứ xảy ra khiến tôi không dám suy nghĩ nhiều nữa. Trên đường chạy tới căn hộ của anh, khi tôi nghe được những lời đó thì cảm thấy bầu trời như sụp xuống, nhưng...... Làm sao bây giờ! Khi đó thật sự tôi quá yêu anh. Tôi cho là chỉ cần tôi xem như cái gì cũng không biết, tôi cho là giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó, chỉ cần giải thích rõ thì có thể giống như trước đây. Nhưng khi đến căn hộ của anh thì tôi liền hiểu rõ. Hiểu lầm trước đó của tôi và anh là đúng, tôi sai lầm khi nghĩ anh có tình cảm với tôi. Tôi lầm tưởng anh đối xử tối với tôi...."



"Không phải!" Diệp Dịch Lỗi cao giọng nói: "Ngưng nhi, anh yêu em!"



Băng Ngưng dịu dàng cười một tiếng, nói: "Anh Dịch Lỗi! Dựa vào tình hình bây giờ của chúng ta, nói những lời này, anh không thấy kỳ quái sao. Tôi cảm thấy trước mắt chúng ta cứ giữ trạng thái như vậy chính là tốt nhất, yêu sao! Thật xin lỗi..., hiện tại đều vô ích thôi. Diệp Dịch Lỗi! Chưa nói đến vấn đề giữa chúng ta có thể giải quyết được hay không, anh cảm thấy tôi sẽ ở cùng một chỗ với con của hung thủ hại chết cả nhà của tôi sao?"



"Ngưng nhi! Chuyện này có lẽ là hiểu lầm, anh vẫn luôn điều tra......" Anh vội vàng giải thích. Anh không tin ông trời sẽ tàn nhẫn để cho bọn họ "Trở thành" kẻ thù.



"Tận mắt tôi nhìn thấy mẹ của anh xuất hiện ở đó. Chúng ta ở trong đám cháy không ra ngoài được, anh có biết bà ta cười vui vẻ đến mức nào không?" Băng Ngưng hỏi.



"......"



"Lùi một bước, coi như đây là hiểu lầm, nhưng.... Tại sao anh muốn tôi tha thứ cho anh? Lại muốn bắt đầu tình tiết giống như phim truyền hình một lần nữa sao? Coi như trong hiện thực có xảy ra, cũng sẽ không xảy ra giữa tôi và anh."



"Anh hiểu rõ những lời anh nói với Đinh An Nhiên tổn thương em rất sâu, nhưng.... Ngưng nhi! Anh không phải thật lòng muốn nói như vậy." Anh nói xong liền dừng lại một chút: "Không! Những lời kia có một nửa là thật. Là anh sợ em chết tâm, bởi vì như vậy em sẽ không yêu anh nữa. Ngưng nhi! Anh yêu em, cho nên thật sự sợ mất em."



"Nếu như bốn năm trước anh nói những lời này, chẳng những tôi sẽ tin tưởng, còn có thể cảm động đến khóc nức nở, nói không chừng còn có thể yêu anh nhiều hơn một chút. Nhưng bây giờ...." Cô lắc đầu, nói tiếp: "Cho dù lời của anh nói là thật, tôi cũng không có cảm giác nữa rồi! Cho nên.... Đừng ở đây lãng thời gian thể hiện tình cảm. Diệp Dịch Lỗi! Dù quá khứ có khó khăn, gian khổ hơn nữa thì cũng qua rồi, cho nên....  Đã qua rồi thì hãy để nó qua đi!"



"Nếu như thật sự có thể bỏ qua được thì bây giờ anh còn dáng vẻ thống khổ này sao?" Diệp Dịch Lỗi hỏi: "Ngưng nhi! Anh cũng không tin em không còn tình cảm với anh như vậy. Em rất thích anh mà, không phải sao...."



"Không qua được cũng đã qua!" Băng Ngưng không thèm để ý chút nào nói: "Tôi yêu lâu như vậy, sâu như vậy cũng không cảm thấy không thể không có anh... vậy anh có gì mà không quên được. Từ trước đến giờ, tôi không cảm thấy anh là một người chung tình."



"Ngưng nhi! Nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ anh cũng vẫn cô đơn chờ đợi em từng ngày." Anh cầm lấy tay của Băng Ngưng: "Bởi vì anh vẫn luôn yêu em. Ngưng nhi, hôm đó ở sân bay anh...."



"Đừng nói nữa!" Băng Ngưng hất tay của anh ra, chợt đứng dậy: "Diệp Dịch Lỗi! Coi như anh thật sự yêu tôi thì sao chứ? Bởi vì anh yêu tôi thì tôi sẽ bỏ qua tất cả, tha thứ cho anh ư? Hay là bởi vì anh yêu tôi nên tôi phải chấp nhận việc anh tổn thương tôi vô điều kiện?"



"Không phải." Diệp Dịch Lỗi đi tới bên cạnh Băng Ngưng nói: "Ngưng nhi! Anh không cố ý tổn thương em. Khiến em bị tổn thương, thật sự anh cũng rất đau."



"Vậy có phải tôi nên cảm ơn sự đồng cảm của anh không?"



"Anh hiểu rõ mình đã làm tổn thương em rất sâu." Diệp Dịch Lỗi khổ sở nói: "Nhưng mà Ngưng nhi, anh thật sự không muốn như vậy."



Anh đi tới bên cạnh cô, bàn tay siết chặt: "Có lẽ dù anh có nói gì thì em cũng cảm thấy đó chỉ là lý do. Nhưng mà năm đó khi ở chỗ cảnh sát, lúc nhìn thấy tên của em ở trong tờ khai, lúc biết những chuyện kia của em, em có biết anh đau đớn thế nào không?."



"Khi đó anh rất thất vọng, rất đau lòng. Cho dù biết rõ mình không có tư cách để ý nhưng không khống chế được nỗi oán hận của bản thân." Anh nói xong, đôi mắt có chút phiếm hồng: "Bây giờ anh đã biết rồi! Ngưng nhi, thật xin lỗi."



Bây giờ biết rồi sao? Ha ha.... Có phải đã trễ rồi không.



"Ngay từ đầu, ba mẹ cũng không yêu nhau, cho nên bọn họ luôn phản bội lẫn nhau. Anh đã từng tận mắt nhìn thấy ba và người phụ nữ khác ở chung một chỗ, năm mười ba tuổi!" Anh cười khổ.d.d.l.q.d



"Khi đó thật sự anh rất tức giận, hận không thể giết người phụ nữ kia, nhưng.... Anh biết rõ điều đó chỉ vô dụng, bởi vì ba không thương mẹ, coi như không có cô ta thì cũng sẽ có người khác. Mỗi ngày mẹ đều len lén lau nước mắt, nhưng ở trước mặt người khác còn phải giả vờ như rất hạnh phúc. Anh rất thương mẹ mình, bà ấy yêu ba như vậy, nhưng sao ba lại phản bội bà. Bà dồn tất cả vào ông, lại chỉ đánh đổi được một kết quả như vậy. Khi đó anh đã thề, tương lai nhất định mình phải hạnh phúc, người anh yêu có thể không dịu dàng, có thể không xinh đẹp, nhưng mà.... Nhất định không thể phản bội anh...anh muốn chỉ có hai người trong cuộc sống của bọn anh. Về sau anh mới biết, thật ra ở bên ngoài mẹ anh cũng có người khác. Bọn họ vẫn lừa gạt lẫn nhau, phản bội lẫn nhau.... Khi đó, anh lại càng hận hơn. Anh thề, đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội mình." Nhắc tới chuyện cũ, dù bây giờ anh đã trưởng thành, nhưng vẫn không cách nào khiến nội tâm đã bị tổn thương bình tĩnh.



d.d.l.q.d



"Nhưng.... Sau này, sự việc đó vẫn xảy ra." Anh cúi đầu, nói: "Người phụ nữ mà trong lòng anh quý trọng lại làm nhiều chuyện khiến anh không thể tha thứ được như vậy. Cho nên anh càng đau lòng, lại càng không cách nào quên được...."