Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 78 :

Ngày đăng: 15:45 18/04/20


“Anh…anh Dịch Lỗi!”



Ưm…Băng Ngưng bất an lắc lắc thân thể tìm cách tránh đi. Cử động của cô làm hai khối mềm mại cọ xát vào ngực hắn khiến hô hấp càng khó khăn. Một tay nắm trọn bầu ngực đầy đặn, tay kia giữ chặt cái đầu không an phận đang không ngừng xoay qua xoay lại. Mạnh mẽ cạy mở hàm răng của cô, cái lưỡi xâm nhập vào trong cái miêng nhỏ nhắn, nếm được hương vị ngọt ngào của món tráng miệng bữa tối. Diệp Dịch Lỗi càng hôn càng sâu, càng chăm chú, càng mãnh liệt, không thể khống chế, có vẻ đã quên luôn mục đích ban đầu đến đây. Cảm giác non mềm ấm áp nơi bàn tay cùng vị ngọt ngấy nơi đầu lưỡi như truyền thẳng đến đáy lòng, mê hoặc hắn, thật sâu kích thích hắn. Cảm giác tuyệt vời này khiến hắn như muốn quên hết tất cả. (vivi – khụ khụ…ngay đầu chương ~~ Chắc phải đặt rate cho chg này thui.) Cảm giác được bé nhỏ trong lòng hắn sắp nghẹn khí không thở nổi, hắn mới buông tha, lần này thực sự thối lui, trên môi vẫn còn lưu lại chút nước bọt dinh dính. Hắn chậm rãi nâng cằm của cô lên.



“Biết mình làm sai cái gì không?” Hô hấp của hắn vẫn rối loạn, hết thảy nỏng rực phun trên khuôn mặt nhỏ bé phía trước. Băng Ngưng muốn lắc đầu nhưng cô kìm lại được bởi vì cô biết nếu cô làm thế thật hậu quả rất nghiêm trọng.



“Cô bé ngoan.” Trong bóng tối, bàn tay to của hắn tìm được hai má non nớt của cô vuốt ve. “Tôi đã nói muốn cô giữ khoảng cách với người khác phái một chút. Bé con! Tôi không thích đồ vật của tôi bị người khác dòm ngó biết không? Cho dù một ngày tôi không cần vứt bỏ, có đến phiên bọn họ hay không cũng cần tôi gật đầu một cái mới được.” Giọng nói nhẹ như vậy, ấm như thế không hiểu sao làm Băng Ngưng sợ hãi, lỗ chân lông dựng cả lên. Rõ ràng hắn cùng người khác bậy bạ, hiện tại còn có mặt mũi đến trách cứ cô. Nực cười…có điều những lời này chỉ có thể để trong lòng mà thôi.



“Sao không nói gì, hả?” Bàn tay lần theo thắt lưng của cô trượt xuống giữa hai chân.



Băng Ngưng bất giác khép chặt chân lại. “Không…” Cô kháng cự lại không ngờ động tác này của mình đem tay của hắn kẹp chặt lại, chạm đến chỗ kia. Cô bối rối không biết nên làm thế nào.



“Bé con…không muốn anh rời đi có phải không?” Giống như cố ý đùa giỡn, lúc cơ thể cô thả lỏng một chút hắn lại càng tiến tới. “Anh có thể xem lúc này em đang ngầm hưởng ứng không?”



Ô…Băng Ngưng thật căng thẳng.



“Anh Dịch Lỗi, em không…sau này không dám nữa. Xin anh…”



“Xin anh?” Diệp Dịch Lỗi xấu tính dùng khớp ngón tay khẽ đẩy vào bên trong. “Xin anh cái gì nào?”



“Đừng như vậy.” Cô run giọng cầu xin. “Đau quá.” Nhớ lại đêm đó quá kinh khủng khiến cô thật sự sợ hãi. “Về sau em sẽ giữ khoảng cách với họ thật xa. Ngưng Nhi thực sự rất đau.” Cô cúi đầu lí nhí cầu xin giống như cây lông chim khẽ cọ vào lòng hắn khiến mất mềm lòng. Hắn định chờ ở đây để cứng rắn cảnh cáo cô một chút nào ngờ sự tình lại biến chuyển thành thế này. Hắn vẫn luôn cảm thấy mình là người kìm chế rất tốt nhưng lúc này, tự sâu trong cốt tủy của hắn biết hắn mất khống chế rồi.



“Anh sẽ nhẹ nhàng một chút, sẽ không giống lần trước.” Hắn cúi đầu khàn khàn dụ dỗ bên lỗ tai xinh xắn.



“Không muốn…sẽ đau.”



“Em là vợ chưa cưới của anh. Chúng ta thân mật là chuyện hiển nhiên, không cần ngại.” Hắn phả khí vào lỗ tai của cô nhồn nhột. “Hiện tại…anh muốn em.”



Hắn muốn? Sau khi cùng người khác hoan ái xong lại chạy đến chỗ cô nói hắn muốn. Vừa nãy thôi hắn còn cùng Điền Mộng Phỉ anh anh em em âu yếm mà bây giờ lại thủ thỉ bên tai cô…”Anh muốn?”



“Nhưng…nhưng mà…Ưm…ư…” Ngón tay của hắn đột nhiên xông vào khiến cô thở dốc một cái. Đứng tại chỗ này, bị hắn dùng phương thức như vậy trêu chọc khiến cô thấy nhục nhã, nhưng không dám phản kháng cũng không dám phát ra âm thanh. Như biết rõ tâm tư của cô, hắn bắt đầu đảo ngón tay trong nơi ẩm ướt của cô. Nhẹ nhành mà động...Cô cắn chặt môi để ngăn tiếng rên rỉ sắp trào khỏi cổ họng. Trong không chí chỉ nghe thấy rõ tiếng thở dần nặng nề gấp gáp cùng tiếng ái muội phát ra từ nơi nào đó. (_,_!!!!



“Phản ứng cơ thể của em cho anh biết em có thích đúng không.” Diệp Dịch Lỗi cười nhẹ. Đúng lúc này tiếng bước chân sau đó là tiếng gõ cửa.



Cộc cộc cộc…



“Ngưng Nhi, con ngủ chưa?” Là tiếng Lâm Thanh Âm



Băng Ngưng nháy mắt cứng đờ cả người. Cô bất an đẩy Diệp Dịch Lỗi ra nhưng đổi lại càng khiến hắn động nhanh hơn, cố ý mò mẫm nơi nhạy cảm nhất của cô. (_”_#)



“NgưngNhi! Con có ở trong phải không? Mở cửa cho mẹ” Lâm Thanh Âm tiếp tục gõ cửa.



“Mẹ gọi kìa!.” Băng Ngưng đè giọng xuống cầu xin. “Xin anh, dừng lại đi.”



“Đúng vậy! Mẹ ở ngay ngoài cửa thôi.” Hắn tiếp tục thổi tai cô. “Như thế này có phải rất hồi hộp, rất kích thích hay không?”



“Ngưng Nhi, mẹ muốn đi vào.” Bà không kiên nhẫn vỗ vỗ cánh cửa. “Ngưng Nhi.”
“Kiều Kiều, chúng mình…đã như vậy.”



“Ơ…” Kiều Kiều ngẩn ra. “Thế nào?”



“Tin tức trên báo không hoàn toàn là giả, chỉ có điều…nam nhân vật chính là Diệp Dịch Lỗi.”



“Cái gì?” Kiều Kiều la lên thất thanh. Cằm suýt nữa rơi xuống đất. Chợt nhận ra tiếng hét chói tai của mình thu hút sự chú ý của mọi người, cô vội vàng che miệng lại. “Cái đồ biến thái khốn kiếp đó hại bạn thảm như thế, còn bị thưong nặng.” Cô nổi trận lôi đình không ngừng mắng thầm. Biến thái, biến thái.



“Bạn nhỏ giọng một chút.” Băng Ngưng bịt miệng Kiều Kiều lại. “Cho nên...không cần nhắc lại chuyện của Dương Tư Thần nữa.” Nếu không vì hắn, mọi chuyện đã không thành như vậy.



Kiều Kiều không biết nên nói gì cho tốt. Sao lại thành ra nông nỗi này. Nhưng học trưởng...thật sự đáng thương mà.



Sau bữa trưa, Băng Ngưng gặp Điền Mộng Mạnh trong nhà vệ sinh. Tin tức kinh thiên động địa như thế có lẽ nào cô ta lại bỏ qua.



“Ái chà...là Lạc tiểu thư danh tiếng lẫy lừng đây sao?” Điền Mộng Manh chống nạnh châm biếm nhìn Băng Ngưng.



Đối với sự khiêu khích của cô ta, Băng Ngưng duy trì thái độ im lặng cùng xem thường.



“Có giỏi thì đừng chạy trốn. Hôm nay, Kiều Kiều không ở đây nên cô bỗng dưng thành con mèo nhỏ sao?” Vươn tay chặn đường Băng Ngưng. “Làm cái chuyện đáng xẩu hổ đó mà cô vẫn vác mặt dày đến trường. Nhanh cút xéo cho tôi.” Ả nói xong phía sau có mấy nữ sinh nhốn nháo.



“Cô cảm thấy mình tòa soạn báo kia bị kiện còn ít nên muốn tham gia sao?” Băng Ngưng bình tĩnh nói khiến Điền Mộng Manh mãi mới nhận ra ý tứ của cô.



“Ai chả biết thế lực của Phương gia dùng thủ đoạn để ép người. Cô tưởng mọi người đều là đồ ngốc sao? Cái đồ tiện nhân như cô lấy tư cách gì ở bên anh rể của tôi.”



Anh rể? Lẽ ra cô nên biết từ lâu, “anh rể” mà cô ta nhắc đến là Diệp Dịch Lỗi. Sửa xưng hô mau lẹ quá.



“Cô không an phận làm tình nhân bên cạnh anh rể mà còn giở trò sau lưng, khiến Diệp phu nhân lạnh nhạt với chị họ của tôi.” Điền Mộng Manh càng nói càng tức giận giống như người bị cướp chồng là chính cô ta. "Mấy lời này hẳn là của Điền Mộng Phỉ. Cô ta không dám ra mặt lại mượn tay Điền Mộng Manh giáo huấn cô. Tình nhân? Ha ha...thật là kì quái.



“Nói đi. Loại con gái đê tiện như cô có tư cách gì mà giả bộ thanh tao?” Ả nói xong nháy mắt với hai nữ sinh bên cạnh tiến lên túm lấy cánh tay của Băng Ngưng.



“Các người định làm trò gì? Buông ra!” Băng Ngưng kêu to. Cánh tay của hai nữ sinh này to khỏe không thua gì tay con trai khiến cô không giãy ra được. “Các người buông ra.” Cô lạnh lùng trừng mắt nhìn mấy người xung quanh.



“Không buông đấy, thì sao?” Điền Mộng Mạnh phách lối nói. Lần trước ở cổng trường bị sỉ nhục như vậy bảo ả làm sao nuốt trôi cục tức này. Hôm nay, nhất định phải báo thù.



“Điền Mộng Manh, cô dám chạm vào tôi...tôi sẽ...”



Chát! Điền Mộng Mạnh giáng một bạt tai thật mạnh vào mặt Băng Ngưng.” Sẽ làm gì? Sẽ không tha cho tôi sao?” Ả trừng mắt hung ác nhìn Băng Ngưng. "Không ngờ một con bé yếu ớt như thế mà cũng dám kêu gào cùng mình. Không biết lượng sức." Càng nghĩ càng tức giận, ả cầm xô nước dội lên đầu Băng Ngưng.



Ha ha...mấy nữ sinh xung quanh cười to. Cánh tay vẫn bị nắm chặt nên Băng Ngưng không cách nào thoát được, chỉ có thể đứng đó chịu nước lạnh, trừng mắt nhìn bọn họ.



“Cô trừng cái gì? Định cắn tôi sao?” Ả đắc ý cười. “Ở đây không có Dương học trưởng của cô làm “anh hùng cứu mỹ nhân” cũng không có ả Kiều Kiều điêu ngoa kia. Để xem ai có thể cứu được cô.” Ả nói xong đáy mặt xẹt qua tia khác thường. “Lột quần áo của cô ta, để xem “băng thanh ngọc khiết” Lạc tiểu thư thật ra là loại hư hỏng gì?”



“Các người dám...Không được động vào tôi. Tôi sẽ khiến các người phải hối hận....á....” Quần áo của cô bị giật xế khiến Băng Ngưng thét chói tai.



Nhìn cô nhếch nhác, khổ sở, Điền Mộng Mạnh cười lạnh. “Cô đi gọi vài nam sinh vào đây...”