Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 79 :

Ngày đăng: 15:45 18/04/20


Quần áo của Băng Ngưng bị xé rách lộ ra da thịt nõn nà xinh đẹp khiến Điền Mộng Manh có phần ghen tỵ nhíu mày. “Quả thật xinh đẹp hiếm có. Tôi nghĩ mấy nam sinh mà nhìn thấy hẳn rất thích.”



Băng Ngưng hoảng sợ nhìn Điền Mộng Manh. ‘Cô gái điên rồ này rốt cuộc muốn giở trò gì?"



“Tôi muốn nhìn xem nếu thân thể ngọc ngà này bị người khác xem qua thì Dương học trưởng còn thích cô không?” Ả cười. “Cô đi gọi vài nam sinh vào đây.” Điền Mộng Phỉ nói với mấy người xung quanh. Nhìn họ bắt đầu hành động khiến Băng Ngưng vô cùng sợ hãi. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô dùng sức giẫm thật mạnh vào chân cô ả đang túm chặt mình. Thừa dịp cánh tay kìm kẹp mình nơi lỏng vì chân đau, cô vùng thoát, trốn vào một buồng vệ sinh rồi khóa trái cửa lại. Không ngờ đến hành động của Băng Ngưng, Điền Mộng Manh tức giận đá vào cửa phòng. Băng Ngưng túm chặt quần áo lộn xộn trên người, ngồi bệt xuống sàn. Cô bật khóc thành tiếng vì sợ hãi.



“cmn…Lạc Băng Ngưng, cô lăn ra đây cho tôi” Điền Mộng Mạn tức giận chửi thề nhưng vẫn không thấy Băng Ngưng đáp lại. Ả càng điên cuồng phẫn nộ, quát to với mấy cô ả xung quanh. “Lấy nước đến đây.” Mấy xô nước lập tức được xách đến, từng xô từng xô tạt vào căn buồng Băng Ngưng đang trốn. Sau một hồi phát tiết, Điền Mộng Manh hạ hỏa đôi chút dẫn người rời đi. “Được lắm, cô đã tình nguyện ở lại đây thì cứ từ từ ngây ngốc trong đó đi. Đi thôi!” Trước khi bỏ đi còn chèn cửa lại để bên trong không thể mở cửa.



Xung quanh khôi phục yên tĩnh, chỉ còn tiếng khóc thút thít của Băng Ngưng. Cô ngồi co rúm một chố, chôn đầu vào hai đầu gối không kiềm chế được bật khóc nức nở.



“Anh Dịch Lỗi…” Cô khẽ gọi.



Tất nhiên, Diệp Dịch Lỗi không thể nghe thấy tiếng cô gọi. Tâm trạng của hắn lúc này rối bời mà Diệp Thị cũng đang loạn hết cả lên. Buổi sáng, sau khi đi gặp Dương Tư Thần, hắn về luôn công ty thì nhận được điện thoại báo Lưu Duệ Hàng xảy ra chuyện trên đường từ sân bay về. Hắn về nước định xử lý vài công vụ nhưng chưa kịp làm gì đã gặp chuyện không may.



Bệnh viện.



Cả nhà họ Diệp đều ở đây. Diệp Thiệu Kỳ khóc đỏ cả mắt, bên cạnh là Diệp Triển Bằng không ngừng an ủi.



“Nếu Duệ Hàng có mệnh hệ gì tôi cũng không muốn sống nữa.”



Lâm Thanh Âm khẽ hừ một tiếng. ‘Thật là, nếu cô không muốn sống nữa cũng không ai ngăn cản đâu.’ Thái độ thờ ơ có chút hả hê khi người khác gặp họa của bà không qua được con mắt của Diệp Thiệu Kỳ.



“Lâm Thanh Âm, là chị làm phải không?” Diệp Thiệu Kỳ chỉ vào Lâm Thanh Âm chất vấn.



“Ô này…những lời này là sao?” Lâm Thanh Âm cười. “Duệ Hàng bị tai nạn khiến cô đau lòng cùng sốt ruột là chuyện dễ hiểu. Nhưng cô cũng không thể mượn đó làm cớ ngậm máu phun người.(*)”



(*) Vu oan cho người khác.



“Nhất định là chị làm.” Diệp Thiệu Kỳ tiếp tục lên án. “Lâm Thanh Âm, tôi cùng lắm nói chị vài câu không đến mức phải xuống tay độc ác thế. Được…là tôi sai, là tôi đắc tội với chị. Muốn báo thù thì hướng đến tôi đây này, vì sao hại con của tôi. Chị là đồ tiện nhân.” Bà mắng xong còn đánh một bạt tai.



Chát____



Lâm Thanh Âm không tránh né, khuôn mặt vốn được chăm sóc cẩn thận kỹ lưỡng nháy mắt xuất hiện mấy dấu ngón tay hồng hồng.



“Dừng lại cho ta, con làm loạn đủ rồi đó.!” Diệp Triển Bằng quát. “Cô ta dù sao cũng là chị dâu của con, không được hỗn. Con yên lặng cho ta.”



“Cha…”



“Câm miệng!” Mất kiên nhẫn ngăn lời nói của Diệp Thiệu Kỳ, ông nhìn về phía Lâm Thanh Âm. “Con về trước đi. Duệ Hàng không sao rồi.”



Diệp Thiệu Kỳ thấy cha không những không đứng về phía mình mà còn an ủi Lâm Thanh Âm, quát nạt bà khiến cơn tức trong lồng ngực càng bốc lên. Bà tự khẳng định: ‘nhất định do tiện nhân kia làm’ Lâm Thanh Âm, coi như hôm nay tôi xúc động bị chị cho một vố. Để rồi xem.’



Diệp Thiệu Quân cùng Lâm Thanh Âm rời bệnh viện. Trên đường đi, hai người duy trì im lặng, không ai nói với ai câu nào.



“Ông không phản đối gì sao?” Lâm Thanh Âm lạnh lùng nhìn chồng hỏi.



“Chuyện này đừng để xảy ra nữa.” Diệp Thiệu Quân nói.



“Cái gì?”



“Bên phía cảnh sát tôi sẽ để ý…”
“Tin tức này là thế nào?” Lâm Thanh Âm đi vào.



“Con biết làm sao được.” Hắn đứng dậy rót chén nước cho bà. “Mẹ vẫn giận cha sao?”



“Con đừng đánh trống lảng. Nói cho mẹ biết là con làm đúng không?”



“Con tự dưng vô cớ gây phiền toái cho cô ta làm gì?” Diệp Dịch Lỗi vẫn duy trì bình tĩnh nói.



“Chẳng lẽ không phải vì Băng Ngưng sao?” Bà vẫn nghi ngờ. “Nghe ông nội nói hôm đó con vội vã chạy khỏi bệnh viện, ngày hôm sau trên báo liền đưa tin này. Sao lại trùng hợp thế được? Mẹ nghe nói hôm đó Băng Ngưng bị bắt nạt ở trường.”



“Tin tức của mẹ thật nhanh nhạy.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Con gái mẹ bị bắt nạt, mẹ không đi an ủi lại chạy tới chất vấn con. Cũng không phải con hại cô ấy, mẹ truy vấn gì ạ? Thưa mẹ, con mới là con ruột của mẹ đấy.”



“Đứa con ruột này còn không quan tâm đến mẹ nó bằng người ngoài.” Lâm Thanh Âm liếc xéo hắn một cái rồi đi ra ngoài. Diệp Dịch Lỗi nhìn theo bóng dáng của mẹ mình không khỏi cảm thấy kì lạ. Gần đây bà có gì đó khang khác…



Lưu Duệ Hàng bị tai nạn phải ngồi xe lăn. Chuyện xui xẻo lần này khiến hai mẹ con hắn thấy không thoải mái. Tự dưng bị dằn mặt như vậy, rốt cuộc là kẻ nào làm.



“Tôi mặc kệ, anh phải tra rõ ràng chuyện này cho tôi.” Diệp Thiệu Kỳ ra lệnh qua điện thoại. “Nếu anh không tìm ra kẻ đó, về sau đừng đến tìm tôi nữa.” Bà nói xong dập mạnh điện thoại.



“Mẹ vẫn giữ liên hệ với người đó sao?” Lưu Duệ Hàng nhíu mày.



Diệp Thiệu Kỳ trầm xuống. “Duệ Hàng, ta là mẹ con.”



“Vì là mẹ nên con mới quan tâm.”



“Duệ Hàng, con không còn nhỏ nữa. Có một số việc con nên hiểu…” Bà cầm tay con trai. “Ông ngoại tuy rằng thương cùng áy náy với hai chúng ta nhưng rốt cuộc mẹ con mình vẫn là người ngoài. Có nhiều chuyện vẫn phải tự mình tranh thủ.”



“Mẹ —— “



“Con yên tâm, mẹ làm cái gì đều cân nhắc kỹ lưỡng, bố trí thỏa đáng. Chuyện lần này quyết không thể bỏ qua. Mẹ sẽ đòi lại công đạo cho con.” Bà cam đoan.



Diệp Gia.



Lưu Duệ Hàng nằm viện, cha con Diệp Thiệu Quân đều không về nhà nên trong nhà chỉ còn lại Lâm Thanh Âm cùng Băng Ngưng. Sau bữa tối, Băng Ngưng ở trong phòng mẹ nuôi giúp bà mát xa.



“Có thoải mái không ạ?”



“Ừ!” Lâm Thanh Âm gật gật đầu. Gần đây có nhiều việc xảy ra khiến bà không tránh được mệt mỏi, nằm thoải mái một chút liền ngủ thiếp đi. Băng Ngưng rón rén đứng dậy để không đánh thức bà. Đúng lúc này, tiếng điện thoại của Lâm Thanh Âm chợt vang lên. Nhìn mẹ nuôi vẫn đang ngủ, cô lần theo tiếng di động đi tìm. Sợ làm bà tỉnh giấc, Băng Ngưng ấn nút trả lời điện thoại. “Alo, xin chào.” Băng Ngưng hạ thấp giọng xuống.



“Con làm gì thế?” Lâm Thanh Âm gầm lên, nhanh chóng đoạt lại điện thoại tắt đi. “Ai cho phép con tự tiện nghe điện thoại của mẹ.”



Băng Ngưng bị quát ngây cả người, một lúc sao mới nhẹ giọng đáp. “Con sợ đánh thức mẹ.”



Lâm Thanh Âm nghe Băng Ngưng nói hô hấp cũng bình ổn lại. “Mẹ phản ứng hơi thái quá.” Bà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. “Nhưng mà mẹ cũng có việc riêng của mình đúng không con?”



Băng Ngưng gật đầu. “Lần sau con sẽ không làm thế nữa. Mẹ nghỉ ngơi đi ạ.” Cô đi ra ngoài. ‘Đầu dây bên kia là giọng nam giới. Chẳng lẽ…mẹ cũng có người khác ở bên ngoài. Không…sẽ không đâu…mẹ yêu cha như thế.’ Bước đi của cô thật chậm rãi, lúc đóng cửa phòng, trong tích tắc cô nghe thấy Lâm Thanh Âm nói: ai muốn anh gọi cho tôi. Giọng nói thể hiện loại cảm giác khác lạ, hình như là oán trách giữa tình nhân với nhau. Bàn tay run lên một chút nhưng vẫn nhẹ nhàng khép chặt cửa phòng lại.



Trong phòng ngủ, Lâm Thanh Âm xác định cửa phòng đã đóng hoàn toàn mới cầm lấy di động gọi lại cho người kia.



“Alo, là tôi đây…”