Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 80 :
Ngày đăng: 15:45 18/04/20
Đột nhiên xảy ra chuyện kia khiến Băng Ngưng bối rối không biết phải đối mặt với mẹ như thế nào…Người gọi điện thoại đó. ‘Không, không phải. Mẹ yêu cha như thế, sẽ không làm chuyện đó đâu. Ngưng Nhi, không được suy nghĩ lung tung.’
Vì scandal ảnh nóng khiến Điền Mộng Manh bị cưỡng chế tạm thôi học. Mấy kẻ tham gia hành hung, xé quần áo hôm đó đều đoán già đoán non việc này có liên quan đến Băng Ngưng bởi vì ngày đó cô kêu gào sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Những người nãy cũng vì thế mà ngày đêm bất an.
“Tiểu Ngưng Nhi!” Băng Ngưng đang đi thì đột nhiên một bó hoa hồng đỏ rực xuất hiện trước mặt.
Băng Ngưng ngẩng đầu lên nhìn thấy Dương Tư Thần với dáng điệu bất cần cười cợt quen thuộc.
“Vẫn giận anh sao?” Anh hỏi. “Anh gọi em mấy tiếng mà em không thèm để ý.” Anh làm ra bộ oán giận. Thật ra anh đã nghĩ nát óc cách bày tỏ xin lỗi với cô nhưng cuối cùng không nghĩ được gì, cách nào cũng không tốt. Chi bằng cứ để tự nhiên giống như trước rồi dần dần tìm cách bù đắp tổn thương anh gây ra.
“Cái này là?” Băng Ngưng nhìn đóa hoa trước mặt. Nói đến hoa…thật là thất bại thảm hại. Cô đã hai mươi tuổi đầu rồi mà đây là lần đầu tiên được tặng hoa.
“Theo đuổi em.” Dương Tư Thần không hề che giấu ý tứ của mình. “Thế nào, có đẹp không? Đây là do chính tay anh tỉ mỉ chọn lựa từng bông đó.”
Thật ra đối với Dương Tư Thần, Băng Ngưng cũng không thật sự nghĩ anh nghiêm túc nên ngay cả Kiều Kiều ở bên cạnh cổ vũ ủng hộ nhiệt tình cũng không khiến cô lo lắng nhiều. Hiện tại hình như bắt đầu nên lo lắng thì phải. “Dương Tư Thần…”
“Gọi anh là học trưởng đi.” Anh tự nhiên đề nghị giống như những việc không vui khó xử giữa họ chưa từng xảy ra.
“Cảm ơn anh đã cứu em hôm đó. Nếu không có anh, chỉ sợ em vẫn bị nhốt trong toilet không biết bao lâu.” Băng Ngưng lên tiếng.
“Hả?” Anh có chút mờ mịt, không phải hôm đó Diệp Dịch Lỗi đưa cô trở về sao? Tại sao bây giờ lại biến thành anh làm? “Ngưng Nhi, có phải em…” Không đợi anh nói nốt, cô đã xoay người tiếp tục bước đi.
“Ngưng Nhi à…thái độ lạnh lùng của em thật làm tổn thương tấm lòng ngưởi khác em biết không?” Bỏ qua luôn việc giải thích hiểu lầm là ai cứu cô, anh đuổi theo nắm lấy tay cô. “Em nghe anh nói một chút, nơi này đang rỉ máu.” Anh nói xong cầm tay cô đặt lên ngực trái của mình. “Ái da…đau quá, đau chết mất.”
“Anh đừng làm thế.” Băng Ngưng rút tay về. “Học trưởng, anh biết em đã có vị hôn phu, chưa kể thanh danh của em ở bên ngoài không được tốt…”
“Thanh danh của em bên ngoài với anh không quan trọng. Anh chỉ biết anh rất thích em, muốn ở bên em.”
”Nhưng trong lòng em có người khác rồi.” Băng Ngưng trả lời kiên quyết. “Thật ra, cả anh và Kiều Kiều đều là bạn tốt của em. Em rất trân trọng tình bạn này.”
“Em nên hiểu rõ ràng, anh không thèm làm bạn tốt của em. Lạc Băng Ngưng, anh đã nói rồi, anh yêu em.”
“Anh chỉ nhất thời cảm động mà thôi, có lẽ vì cảm giác mới mẻ.” Băng Ngưng khẳng định. “Anh không buông tay được bởi vì em không đáp lại tình cảm của anh. Con trai vẫn thế phải không?”
Dương Tư Thần có chút tổn thương nhưng tuyệt không tức giận. “Em chưa chân chính cảm nhận sao biết anh không chân thành.” Anh không từ bỏ, càng tiến đến gần cô. Được rồi! Cũng không thể trách cô nghi ngờ tấm lòng của anh. Ngay cả anh em bạn bè thân thiết của anh cũng không hề tin anh sẽ thực sự động tâm với ai. “Anh biết bản thân mình vốn phong lưu ong bướm. Nhưng mọi người vẫn nói người nào càng phong lưu đa tình, một khi đã thật lòng yêu ai sẽ chung tình bậc nhất không phải sao?”
“Học trưởng, anh vẫn không hiểu. Chúng ta hoàn toàn không có khả năng, kể cả sau này em với anh Dịch Lỗi không thành…”
“Đủ rồi!” Dương Tư Thần cắt ngang lời cô. “Em không cần phải nhắc đi nhắc lại cái gì mà chúng ta không có khả năng này nọ. Ngưng Nhi, con người không thể biết sau này sẽ thế nào đâu.”
“Anh…”
“Em không thích anh là chuyện của em, anh theo đuổi em là việc của anh.” Anh nói xong bá đạo nhét hoa vào tay cô. “Anh sẽ không từ bỏ.” Anh dừng một chút nghĩ ngợi rồi nói tiếp. “Không cho trốn tránh anh. Nếu em làm thế anh sẽ đánh tới tận nhà em tìm người, biết chưa.”
“Này Dương Tư Thần…”
“Cô có thể không cần bày ra biểu tình như gặp ma quỷ mỗi lần thấy tôi không?” Buông tờ báo đang đọc dở xuống, hắn tiến lại gần cô. Băng Ngưng bất giác lùi về sau hai bước, tay túm chặt cổ áo. “Cũng không phải chưa từng nhìn qua, cô trốn tránh cái gì?” Hắn giật bàn tay của cô xuống. ‘Ở trong phòng mặc nhiều quần áo thế làm gì?’ Bộ đồ ngủ thật cổ hủ, quần áo dài tay che kín cơ thể rõ ràng không hề đẹp mắt nhưng lại có sức hấp dẫn thật đặc biệt với Diệp Dịch Lỗi.
“Nghe nói, hôm nay, Dương Tư Thần tặng hoa cho cô.” Hắn ngắm nghía ngón tay thon thả của cô. ‘Làm sao anh ấy biết được?’ Băng Ngưng kinh ngạc. “Diệp Thị có cổ phần trong trường học C.” Diệp Dịch Lỗi cười.
“Anh giám sát em?” Băng Ngưng đột nhiên ngẩng đầu.
“Vì sao lại nói khó nghe như thế?” Diệp Dịch Lỗi hỏi. “Phải nói là âm thầm bảo vệ.”
Âm thầm bảo hộ. “Thế…anh biết chuyện xảy ra trong toilet phải không?”
“Biết!” Câu trả lời vỏn vẹn một từ của hắn như sét đánh ngang tai. ‘Anh biết…nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, xem như không xảy ra.’
Nhìn Băng Ngưng rõ ràng bị tổn thương khiến đầu ngón tay của hắn hơi run run, tuy nhiên bề ngoài không dễ dàng nhận ra có gì khác lạ. “Vữa nãy cô nói về Điền Mộng Manh là có ý gì?” Diệp Dịch Lỗi thong thả hỏi, thậm chí còn nâng lọn tóc của cô lên ngửi. “Anh rể là sao?”
Băng Ngưng vẫn không ngừng tự hỏi, anh ấy nói mình biết, mọi chuyện xảy ra hôm đó đều biết…Tâm run lên một trận.
“Trả lời câu hỏi của tôi Băng Ngưng, đừng để tôi hỏi lại lần nữa.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
“Cô ấy là em họ của Điền Mộng Phỉ.” Băng Ngưng hạ tầm mắt, đáp gọn gàng.
“Ồ?” Hắn cười. Thật ta, hắn đương nhiên biết có một số việc là do Điền Mộng Phỉ tính toán, chỉ là hắn muốn xem thái độ phản ứng của Băng Ngưng mà thôi. “Cái này do cô ta quyết định sao?” Khẽ nâng cằm của Băng Ngưng lên. “Lúc trước, tôi thiếu chút nữa trở thành anh rể của cô, đúng là còn chỉ còn một chút nữa thôi.” Hắn cúi sát mặt Băng Ngưng. “Đơn giản thiếu chút nữa này nhưng cuối cùng không thành được.”
Băng Ngưng cắn chặt môi, lông mi run rẩy. ‘Anh rể…hahaha…Anh Dịch Lỗi, có phải anh biết quá rõ về em nên mỗi lần anh đều có thể dễ dàng chuẩn xác đâm vào chỗ đau nhất của em.’
“Đúng thế!” Cô chua xót cười. “Thiếu chút nữa em có thể gọi anh là anh rể cả đời rồi.”
“Cô có vẻ tiếc nuối thật sự.” Diệp Dịch Lỗi cười. “Vậy sao không gọi một tiếng anh rể đi.”
“Anh rể!” Băng Ngưng lập tức đáp lại. Diệp Dịch lỗi có phần tức giận khi thấy ý tứ phản kháng trong mắt cô. Thế mà cô thật sự gọi anh rể.
“Cô gọi tôi là gì? Anh rể?” Diệp Dịch Lỗi cắn răng. “Tôi cũng chưa cưới chị gái cô, cái gì mà anh rể?” Hắn gầm nhẹ, bàn tay to nắm lấy cằm Băng Ngưng. “Cô gọi lại lần nữa xem.”
“Là anh kêu em gọi thế.” Băng Ngưng nhìn thẳng vào Diệp Dịch lỗi. Hắn muốn dùng phương thức này để tổn thương cô. Có lẽ cả đời này, bọn họ không thể thoát khỏi bóng ma của Tuyết Ngưng.
Thái độ của Băng Ngưng quả thật khiến Diệp Dịch Lỗi giận sôi máu nhưng không tìm được chỗ xả giận. Giữ chặt cái gáy của cô, hắn trực tiếp chặn lại cái miệng nhỏ nhắn quật cường của cô. Cô bé con này dạo gần đấy dám lớn tiếng phản bác tranh luận cùng hắn. Như muốn trừng phạt cùng phát tiết giận giữ trong lòng, hắn cố tình cắn nát đôi môi xinh xắn kia.
Băng Ngưng bất lực đón nhận nụ hôn bạo liệt của hắn. Trong lòng…có chút sợ hãi. Cô vẫn biết mình không có khả năng đối phó với thủ đoạn của hắn.
“Sao thế? Không thích à?” Không lấy được đáp lại, Diệp Dịch Lỗi đặt môi lên trán Băng Ngưng hỏi. “Cô vẫn nói thích tôi không phải sao?”
“Chắc là sẽ không thích nữa.” Băng Ngưng nói.
Cái gì? Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, cô nói sẽ không thích nữa. Phản rồi! Cô thích ai khác rồi sao? Là Dương Tư Thần? Cho nên mới dám trước mặt hắn phản ứng. “Ngưng Nhi, cô xác định có thể quên sao?”