Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 81 :

Ngày đăng: 15:45 18/04/20


“Đau quá sâu nên đành quên. Tựa như...chuyện nước ấm cùng cái chén ngày xưa.” (vivi - không rõ nghĩa lắm. Cái này hình như là điển tích cổ của Trung Quốc, mình tra không được nên đành để nguyên xi. Ai biết là gì có lòng chỉ cho vivi nhé để mình chú thích lại.)



“Cô xác định!” Ôm chặt thắt lưng của cô kéo lại sát mình, trong mắt Diệp Dịch Lỗi ánh lên tia nguy hiểm. “Cô biết không, có những nỗi đau cả đời không quên được, càng lâu càng đau lại càng khắc cốt ghi tâm. Muốn quên chính là vọng tưởng. Lạc Băng Ngưng, tôi thách cô quên được tôi...”



Băng Ngưng không trả lời, cô muốn biết bản thân mình có thể quên hay không...



*********************



Cảnh sát kết luận vụ Lưu Duệ Hàng bị tai nạn là do cạnh tranh trong kinh doanh dẫn đến trả thù. Đối với kết luận này, Diệp Thiệu Kỳ không hề hài lòng chút nào, nhưng đến lão gia cũng đã chấp nhận kết quả này nên bà không còn gì hơn để nói. Có điều, trong lòng vẫn ngầm định sẽ điều tra cho ra nhẽ.



Hôm Lưu Duệ Hàng xuất viện, Diệp Triển Bằng đích thân đi đón, cùng đi tất nhiên có vợ chồng Diệp Thiệu Quân. Hiển nhiên, Diệp Thiệu Kỳ chả có chút cảm kích nào, suốt đường đi không thèm liếc nhìn Lâm Thanh Âm một cái, còn cố tình gần xa ám chỉ cùng châm chọc. Lâm Thanh Âm không hề phản bác cũng không tỏ thái độ tức giận hay trả đũa mà đôi khi còn hé ra nụ cười rộng lượng. Diệp Thiệu Kỳ sao có thể không biết bà ta đang diễn trò trước mặt cha mình, có điều tức giận trong lòng quá lớn không thể không biểu lộ. Lưu Duệ Hàng là bảo bối duy nhất của bà lại bị như thế, bảo sao cam lòng cho được.



Băng Ngưng sốt ruột đứng trong phòng khách. Thật ra, mấy ngày này hai mẹ con Lưu Duệ Hàng không ở nhà chính là khoảng thời gian dễ thở nhất đối với cô. Có điều, thời gian này nhanh chóng kết thúc, lo lắng hãi hùng lại quay về.



“Anh họ.” Băng Ngưng tiến lên hỏi han.



“A, tiểu Ngưng Nhi!” Lưu Duệ Hàng tuy phải ngồi xe lăn nhưng khí độ bất phàm không hề suy giảm. Hắn nâng bàn tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô. “bùa cầu may?”



Băng Ngưng nhíu mày lùi về phía sau một chút. “Chúc mừng anh xuất viện. Đây là quà mừng em chuẩn bị cho anh.”



“À?” Lưu Duệ Hàng nhướn mày khiêu khích Diệp Dịch Lỗi rồi chống chân sau đứng lên. “Vẫn là chỉ có Băng Ngưng của chúng ta chu đáo.” Hắn tiến lại gần Băng Ngưng. “Chúng ta không gặp nhau đến một tháng rồi đấy. Anh nằm viện mà chẳng thấy em đến thăm lần nào, thật là khiến người anh họ này đau lòng.”



“Này Duệ Hàng.” Diệp Triển Bằng nhíu mi khi thấy cháu ngoại của mình không kiêng nể gì.



“Ông ngoại, cháu chỉ đang tâm sự với em họ Ngưng Nhi mà thôi, đã lâu không được gặp cô ấy nên có chút nhớ thương.”Hắn còn tiến tới ôm bả vai của cô. “Ôi chao...đừng nhúc nhích.” Thấy Băng Ngưng giãy giụa hắn than. “Anh đang bị thương nặng đấy.”



“Đúng vậy đó Ngưng Nhi, anh họ của cháu thường xuyên nhắc đến cháu đấy.” Diệp Thiệu Kỳ phụ họa.



“Thưa cô, dạo này cháu bận quá nên...” Cô bối rối cắn môi.



“Không sao cả.” Ngoài dự đoán của cô, Diệp Thiệu Kỳ không hề làm khó cô. “Cô biết cháu có nhiều việc, Duệ Hàng cũng biết nên không trách cháu.” Thái độ hòa ái thân thiện của bà khiến Băng Ngưng cảm thấy xa lạ lại càng bất an hơn, lo lắng liệu có phải bà có chủ ý gì khác không.



“Từ từ tâm sự với anh họ cháu đi.” Bà cười nhẹ, quay ra nói với người làm. “Mấy người thu xếp đưa thiếu gia lên tầng hai đi.”



Lầu hai? Mọi người kinh ngạc trước chủ ý của Diệp Thiệu Kỳ.



“Sao mọi người lại nhìn như thế? Hiện tại Duệ Hàng bị thương ở đùi, chẳng lẽ bắt nó mang vết thương nặng đó lết lên tận tầng ba.”



“Cha, thế này không tốt lắm.” Lâm Thanh Âm lo lắng nói với cha chồng.



“Làm theo lời Thiệu Kỳ đi.” Diệp Triển Bằng nói. “Lần này Duệ Hàng gặp nạn một phần vì công việc kinh doanh của công ty. Có việc gì bất tiện không hay mọi người đều bỏ qua cả đi.”



“Cháu cám ơn ông.” Lưu Duệ Hàng cười, tay vẫn nắm chặt bả vai của Băng Ngưng. “Tiểu Ngưng Nhi, từ nay về sau chúng ta là hàng xóm rồi. Em phải quan tâm đến anh nhiều hơn đấy, biết không?” Hắn cười đến lỗ mãng nhưng mắt vẫn không rời Diệp Dịch Lỗi.



Mọi người tản đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người. Bị Lưu Duệ Hàng ôm như vậy làm Băng Ngưng không thoải mái nhất là có Diệp Dịch Lỗi vẫn đang đứng ở đây. Nhớ tới cảnh cáo của hắn mà cô không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.


Trước ánh mắt lạnh buốt của Diệp Dịch Lỗi, Kiều Kiều thực sự bị dọa sợ, cũng biết hôm nay mình có chút mất kiềm chế. Tuy nhiên, tâm trạng này bị mấy lời vừa rồi của hắn xua tan, thật chọc tức người mà.



“Diệp Dịch Lỗi, đừng cho là tôi sợ anh.” Kiều Kiều nghiêm mặt nói. “Về sau anh dám bắt nạt Băng Ngưng, tôi sẽ cho anh biết tay.”



Diệp Dịch Lỗi không mảy may ảnh hưởng trước lời uy hiếp của cô. Bộ dáng giậm dọa của cô quả thật không vừa mắt chút nào có điều hắn vẫn vì Ngưng Nhi mà không thèm truy cứu.



“Kiều Kiều, bạn về đi. Mình tiễn bạn.” Lấy được câu bỏ qua của Diệp Dịch Lỗi, Băng Ngưng nào dám để cô nàng nóng tính này lưu lại, vội vội vàng vàng lôi kéo đi ra cửa.



“Anh đi cùng các em.” Lưu Duệ Hàng lướt mắt qua Diệp DỊch Lỗi rồi đề nghị.



“Chào anh ạ, em là bạn của Băng Ngưng.” Thái độ của Kiều Kiều thay đổi một trăm tám mươi độ đối với Lưu Duệ Hàng.



“Anh nhớ rõ mà.” Lưu Duệ Hàng nở nụ cười. Đó là nụ cười Băng Ngưng chưa từng thấy qua trong mười mấy năm ở Diệp Gia. Đột nhiên, cô có chút lo lắng.



“Em có thể nhờ anh chăm sóc cho Băng Ngưng không?” Kiều Kiều chờ mong nhìn Lưu Duệ Hàng. “Bạn ấy quá hiền lành, quá lương thiện nên có bị bắt nạt cũng chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng.”



“Em yên tâm, anh nhất định chăm sóc thật tốt cho Băng Ngưng.” Lưu Duệ Hàng đáp ứng ngay, còn như vô tình nhìn lướt qua Băng Ngưng.



“Cám ơn anh.” Kiều Kiều cười tươi như hoa. Sau đó, quay đầu trừng mắt với Diệp Dịch Lỗi. “Đừng để tôi biết anh lại giở trò với Ngưng Nhi, nếu không tôi nhất định không tha cho anh.”



“Bà cô của tôi, coi như mình cầu xin bạn. Đi thôi!” Chóp mũi đổ mồ hôi hột. Băng Ngưng nghĩ thầm. "Bình thường chỉ có Diệp Dịch Lỗi uy hiếp người khác chứ anh ấy làm sao để người khác uy hiếp mình." Băng Ngưng dắt Kiều Kiều ra ngoài, không ngờ Lưu Duệ Hàng cũng đi theo.



“Để anh gọi người đưa em về.” Hắn bày ra nụ cười mê người.



“Không cần, không cần đâu ạ.” Kiều Kiều ngượng ngùng lắc đầu. "Thật là xấu mố muốn chết. Nếu sớm biết Lưu Duệ Hàng ở đây cô sẽ không đến, lại còn bày ra bộ dáng hung dữ nữa. Họ Diệp kia, đều là anh làm hại."



Nhìn hai má đỏ ửng của Kiều Kiều cùng thái độ dịu dàng khác thường của Lưu Duệ Hàng, Băng Ngưng không khỏi bất an.



“Bạn về nhé Kiều Kiều. Về sau đừng vô cớ chạy đến đây làm loạn nữa, biết không?”



Kiều Kiều nhìn Băng Ngưng hơi bất mãn, con nhỏ này có ý gì. “Được rồi, em đi xe buýt về cũng được. Anh...ài...”



“Em có thể gọi tên của anh, hoặc gọi anh giống Băng Ngưng.”



“Được ạ. Tạm biệt.” Kiều Kiều đỏ mặt bỏ chạy thục mạng. Lúc này Băng Ngưng mới quay sang nhìn Lưu Duệ Hàng đang đứng bên cạnh.



“Anh họ!” Băng Ngưng chưa bao giờ nghiêm túc nhìn hắn như vậy. “Em ở Diệp Gia nhiều năm bị chà đạp không thể phản kháng nên đành chấp nhận. Nhưng Kiều Kiều thì khác...cô ấy là người bạn quan trọng nhất của em. Em sẽ không để bất kỳ ai tổn thương cô ấy.”



“Ồ...” Lưu Duệ Hàng nhíu mày. “Em huy hiếp anh đấy à?”



“Không phải là uy hiếp, coi như...thỉnh cầu. Xin anh đừng động đến cô ấy.”



Lưu Duệ Hàng không vui trước thái độ của cô. Với điều kiện của mình, hắn muốn dạng con gái gì không có. “Anh đồng ý với em sẽ không trêu chọc cô ấy. Nhưng nếu cô ấy chủ động chạy đến trước cửa, anh có thể không từ chối.”



“Em sẽ khuyên cô ấy.” Băng Ngưng bỏ lại một câu rồi xoay người đi vào trong nhà. Chuyện này chưa xong, bên trong còn có Diệp Dịch Lỗi. Hắn tự dưng bị đánh, thật không biết...sau này sẽ phát sinh việc gì. Thấp thỏm đi vào, quả thật thấy sắc mặt xám ngoét của hắn cùng ánh mắt đang lườm cô.