Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ
Chương 88 :
Ngày đăng: 15:46 18/04/20
“Anh Dịch Lỗi, không còn sớm nữa. Em đi ngủ trước.” Băng Ngưng nằm xuống, theo thói quen ôm lấy con búp bê vào người nhưng ngay sau đó lại đẩy ra. Đây là búp bê hắn tặng cô từ hồi còn bé, đã cũ lắm rồi nhưng cô vẫn tiếc không muốn bỏ đi. Hiện tại…không cần nữa sao.
Băng Ngưng đưa lưng về phía Diệp Dịch Lỗi. Hắn đứng trầm mặc một lúc rồi xoay người định rời đi.
“Anh Dịch Lỗi!” Băng Ngưng đột nhiên lên tiếng. “Tại sao anh có thể tin ngay một người mới gặp lần đầu cũng không thể tin em.”
Thân mình Diệp Dịch Lỗi thoáng chốc cứng đờ. ‘Đúng vậy! Vì sao? Vì sao mình tin lời nói của một kẻ vừa mới gặp nhưng không tin cô gái sớm chiều ở cùng với mình.’ Trái tim co rút một chút, bàn tay đang cầm tay nắm cửa vặn chặt, bình tĩnh nghĩ lại đúng thật có chút kì lạ.
Băng Ngưng không trông mong hắn trả lời cũng không xoay người lại. Lỗ tai ong ong khiến cô không biết hắn rời đi lúc nào.
Diệp Dịch Lỗi lặng lẽ ngồi trong phòng ngủ tối om, rèm cửa dày che đi toàn bộ ánh sáng bên ngoài, trong bóng tối chỉ có đốm lửa của điếu thuốc lập lòe. Hắn dựa vào sô pha, hít liên tục mấy hơi thuốc, suy nghĩ cặn kẽ mọi việc cảm thấy có gì đó không đúng. Lời nói của gã kia không thể tin, chỉ là một cái tên Lạc Băng Ngưng thôi mà, ở thành phố này muốn biết không phải là khó. Còn tấm ảnh chụp hôm trước, chắc chắn do người quen thuộc với hắn gửi đến. Nếu người đó đã quen biết hắn nhưng không giải thích đã xảy ra chuyện gì thì rõ ràng muốn hắn hiểu lầm.
“Văn Tuấn, đã tìm thấy người kia chưa?” Trong đêm tối, giọng nói của hắn nghe hơi đáng sợ.
“Tổng giám đốc…không thấy hắn đâu.” Vắn Tuấn ấp úng, nếu cấp trên đã muốn điều tra hẳn có việc gì quan trọng.
Không thấy? Hừ…quả nhiên. “Tiếp tục tìm cho tôi. Bằng mọi giá phải tìm thấy, rõ chưa.”
“Dạ dạ, biết rồi ạ.” Văn Tuấn vội vàng đáp ứng.
“Ngoài ra tra giúp tôi số điện thoại này.” Diệp Dịch Lỗi nói xong chợt loáng thoáng nghe bên ngòai có âm thanh. Đã muộn thế này, ai còn đi lại nữa. Hắn đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài nhưng không phát hiện gì. Trong lòng nghi hoặc, rõ ràng có tiếng động…
**************************
“Nam Phong, cậu thích chết không?” Hạ Vân Tường tức giận đá bạn mình một cái.
“Không phải, tớ…chợt nghĩ đến một việc.” Nam Phong gấp gáp nói. “Lần Thạch Đầu đi Pháp đó…mẹ cậu vì tức giận chuyện đăng trên báo nên trách mắng Băng Ngưng khá nặng lời.” Anh vừa nói vừa cẩn thận nhìn sắc mặt của Phương Tử Hạo và Diệp Dịch Lỗi nhất là ông tướng Diệp Dịch Lỗi, cơ thể căng lên đề phòng. “Bác nói chuyện ầm ĩ gièm pha ở tiệc đính hôn còn chưa đủ, lại gây ra chuyện xấu hổ thế này. Lúc ấy, Băng Ngưng rất kích động, nói cái gì mà mẹ cậu hiểu rõ sự thật đằng sau chuyện ở lễ đính hôn đó.” Hắn nhíu mày nhớ lại. “Hơn nữa, tớ thấy…sắc mặt của bác gái rất khó coi.”
Tiệc đính hôn? Sắc mặt Diệp Dịch Lỗi trầm hẳn xuống. ‘Chính là chuyện phá thai. Sao mẹ lại biết chuyện này?’
”Tớ cảm thấy bọn họ đang giấu giếm bí mật gì đó.” Nam Phong gật đầu thật mạnh, khẳng định.
“SAO BÂY GIỜ CẬU MỚI NÓI.” Diệp Dịch Lỗi hét toáng lên. “Lần trước cậu quên phắt Ngưng Nhi ở căn hộ, tớ còn chưa tính sổ với cậu đâu. Cậu…”
“Rõ ràng cậu đã dạy cho tớ một trận rồi.” Nam Phong nói xong tránh người đi. “Thạch Đầu, tớ nói cho cậu biết, cậu mà động thủ nữa tớ không khách sáo đâu nhé.”
“Cũng phải xem cậu có đủ bản lãnh không khách khí với tớ không.” Diệp Dịch Lỗi trừng mắt nhưng cũng không tiến lên. ‘Mẹ biết chuyện này sao? Vậy thì vì sao mẹ không nói gì? Mẹ yêu thương Băng Ngưng như thế, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cô ấy bị hiểu lầm khủng khiếp như vậy. Rốt cuộc trong truyện này mình chưa biết cái gì?’
Mọi người đều bận việc riêng nên cũng không ngồi lâu. Thực ra lần này tụ tập chủ yếu để xin lỗi Phương Tử Hạo…cũng để cảm ơn anh. Vì vậy, hai người kia cũng hiểu chuyện mà rời đi trước. Tiễn hai ông bạn chí cốt đi, hắn mới mở miệng. “Tử Hạo!”
“Cậu muốn nói gì tớ đều biết.” Phương Tử Hạo cười. “Tại tớ lúc đó không giải thích rõ ràng với cậu. Về đi.” Anh vỗ vỗ tay bạn.
“Cảm ơn cậu.” Diệp Dịch Lỗi chân thành nói. “Cảm ơn cậu cứu mạng Ngưng Nhi.” Nói đến đây, trong lòng hắn chợt hoảng hốt, thậm chí sợ hãi. Nếu không có Tử Hạo, không chừng Ngưng Nhi đã chết đuối rồi. Lúc xem đoạn phim chỉ dài mấy chục giây kia, hắn mới ý thức được thì ra trong cuộc sống của bọn họ có một cái thực đáng sợ gọi là “cái chết”. “Cảm ơn” Hắn tiến lên ôm lấy Phương Tử Hạo.
“Được rồi!” Vỗ vỗ lưng của bạn, anh lên tiếng. “Suy nghĩ cực đoan méo mó cũng không phải là phong cách của cậu. Trờ về đi, đối xử với Băng Ngưng tốt một chút, đừng hiểu lầm cô ấy nữa. Thạch Đầu…tớ quý trọng cả hai người.” Anh nói xong ngồi vào xe.