Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 89 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Điền Mộng Phỉ về đến nhà thì thấy Điền Mộng Manh đang ngồi trên sô pha. Trên người cô em họ mặc quần áo của ả. Ruợu vang bày la liệt trên mặt bàn.



“Chị về rồi ạ.” Vừa thấy ả về, Điền Mộng Manh tiến đến. “Có mệt không?” Còn lấy giúp dép lê đi trong nhà.



“Để tự chị làm được.” Tuy rằng trong lòng rất chán ghét, nhưng ngòai mặt vẫn tươi cười. “Em có đói không?” Ả ôn nhu cười thoạt nhìn thật giống chị gái yêu thương em.



Điền Mộng Manh lắc đầu. “Suốt ngày ở trong phòng, chán chết đi được.”



Điền Mộng Phỉ cười khẽ, trong mắt lộ ra tia nham hiểm. “Đúng vậy…Nếu không vì Diệp Gia bức ép, em cũng không bị giam hãm ở đây không được ra ngoài.” Ả nói xong còn cầm tay Điền Mộng Manh. “Manh Manh à, chị thật vô dụng, không giúp được em.” Ả áy náy cúi đầu. “Em biết đấy trước mặt Diệp Dịch Lỗi chị cũng khó ăn nói.” Ả giả bộ thương tâm. “Hiện tại, Diệp Gia đối xử lạnh nhạt với chị…cho nên chị quả thật lực bất tòng tâm.”



“Chị nói lung tung gì thế.” Điền Mộng Manh cầm tay chị họ. “Đây đâu phải là lỗi của chị! Đều tại con tiện nhân Lạc Băng Ngưng kia làm lại.” Ả nói xong, trong mắt lóe lên tia ngoan độc.



“Chị không nên nên nói mấy chuyện phiền óc cho em biết nếu không em sẽ không vì xả giận cho chị mà gây chuyện với cô ta, cũng sẽ không bị...” Điền Mộng Phỉ càng nói càng tỏ ra áy náy, thậm chí còn thút thít khóc.



“Chúng ta là chị em, chị không tâm sự với em thì còn với ai.”



“Đúng đúng, chúng ta là chị em.” Điền Mộng Phỉ nín khóc ôm lấy em họ. “Manh Manh thật tốt với chị. Không có em chị thật sự không biết tâm sự cùng ai.”



“Chị không cần lo lắng.” Điền Mộng Manh vỗ vỗ lưng cô chị trấn an. “Em sẽ không đễ bất kì ai bắt nạt chị.” Ả nói xong nắm chặt tay. “Nếu không có đứa con gái hư hỏng kia, em cũng sẽ không bị hại thê thảm thế này mà chị cùng anh rể cũng không bị chia rẽ.” Ả căm giận như muốn giết chết Băng Ngưng.



“Manh Manh, em muốn làm gì?” Điền Mộng Phỉ tỏ vẻ kinh hoàng. “Chị không cần em dính vào chuyện này.”



“Chị yên tâm, em không làm gì.” Điền Mộng Manh thấy chị mình lo lắng liền nở cụ cười trấn an.



“Làm chị sợ gần chết.” Ả oán trách, thò tay vào túi xách lấy ra một lọ nước hoa. “Mua cho em đây.”




“Ngưng Nhi, có phải như Nam Phong nói, em với mẹ đang giấu anh chuyện gì...có phải em có nỗi khổ gì không...”



Cả một ngày, tâm tình của Diệp Dịch Lỗi không yên. Văn Tuấn càng cẩn thận làm việc từng li từng tí. Lúc sắp tan tầm, đột nhiên Diệp Dịch Lỗi xuất hiện trước mặt.



“Ồ...tổng giám đốc!”



“Anh có bạn gái chưa?”



“Haizzz...không có.” Văn Tuấn than thở nhưng sửa lại ngay. “À không, từng có.” Anh đã hai mươi lăm tuổi đầu, không có bạn gái thì hơi bất bình thường.



Biết được câu trả lời nhưng Diệp Dịch Lỗi không tài nào mở miệng tiếp được. Đứng bên ngoài, không khí hơi lành lạnh nhưng lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hắn bối rối không biết nên hỏi thế nào.



Tâm sự lộ rõ trên mặt cấp trên, là trợ lý của tổng giám đốc được một thời gian, làm sao Văn Tuấn không nhận ra. “Chao ôi, bạn gái của tôi ấy à...tính tình không tốt chút nào. Nhưng mỗi lần giận nhau, chỉ cần tôi đưa cô ấy đi ăn một bữa cơm lãng mạn hơn nữa chuẩn bị chút quà tặng thì cô ấy tha thứ ngay.” Ý tứ của anh rõ ràng ám chỉ Băng Ngưng dịu dàng ôn hòa như thế, dỗ dành không khó.



Diệp Dịch Lỗi nhìn về phía trợ lý, thật sự đơn giản như vậy thôi ư.



Đi theo Diệp Dịch Lỗi lâu như vậy, hơn ai hết Văn Tuấn cũng hiểu phần nào con người của tổng giám đốc. Hắn cũng có khía cạnh dịu dàng nhưng bị vẻ lạnh lùng bề ngoài cùng “thù hận” lâu ngày tích tụ trong lòng che lấp hết. Bằng không cũng không màng đến thanh danh của mình, dùng mọi phương cách để bảo vệ cho Băng Ngưng. Đồng ý là mấy chuyện xấu kia đối với cô là một loại thương tổn nhưng có lẽ như hắn từng nói. “Ngoài trừ hắn, không ai được phép động đến Lạc Băng Ngưng.”



“Việc này...”



“Tôi sẽ đặt bàn ăn cho ngài.” Văn Tuấn tự động nói.



Diệp Dịch Lỗi gật đầu. Đúng lúc này, một tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên. “Dịch Lỗi...”