Chí Tôn
Chương 189 : Mưu đồ đánh thuyền vận lương của Vệ gia đảo (thượng)
Ngày đăng: 23:32 20/04/20
Du Nha nghe vậy, trong lòng không khỏi giật mình. Mở to hai mắt, nhìn về phía Sở Vân nói:
- Ý của người là?
- Không sai. Trận chiến vừa rồi, tin tức ta đánh chết đại đại tướng Vệ gia vẫn chưa lan truyền ra ngoài. Trong tay lại có một đội kỳ binh mà những kẻ đó không lường
trước được! Lợi dụng điểm này, trước tiên đánh đội thuyền vận lương phía sau, sau đó tùy thời cơ mà hành động.
Nói đến đây, Sở Vân nắm chặt tay, trong mắt hiện lên một đạo quang mang như thiểm địa, tản ra một luồng khí lực vô cùng sắc bén.
Lúc đầu Du Nha đại sư bị dũng khí của Sở Vân làm hoảng sợ. Thế nhưng suy nghĩ kỹ, nhất thời phát hiện lời nói vừa xong của Sở Vân vô cùng đúng đắn!
- Nếu như vậy, xin cho đại thúc ta giúp đỡ một tay! Giúp đỡ Thiếu đảo chủ!
Sở Vân cười ha ha:
- Ta đang muốn nhờ đại thúc sửa chữa đội thuyền giúp ta.
Ba chiến thuyền vận lương trở đầy lương thực, lặng lẽ đi trong biển đêm yên tĩnh.
Xung quanh ba chiến thuyền vận lương, tự nhiên cũng không thể thiếu những chiến hạm bảo vệ.
Những quân sĩ trên chiến hạm bảo vệ, thậm chí so với hạm đội do Tác Nam thống lĩnh còn tinh nhuệ hơn một bậc.
Tục ngữ có viết: "Đại quân chưa động, lương thảo đi trước".
Lại có câu: "Quận trận chi tranh chớ tuyệt lương thực".
Có thể thấy được công hiệu và tốc độ di chuyển của lương thảo tiếp tế có tầm ảnh hưởng lớn như thế nào đối với chiến tranh.
Bởi vậy các thế lực lớn, đặc biệt coi trọng lương thảo. Nội chiến trên Chư Tinh Quần Đảo luôn phái hạm đội tinh nhuệ bảo vệ lương thảo tiếp tế theo đường biển, đây cũng là chuyện rất bình thường.
Tiên Nang không chuyên dùng để vận chuyển lương thảo. Tiên Nang là khí cụ chuyên dùng để đựng yêu thú, yêu thực và yêu binh.
- Toàn quân đề phòng, lệnh cho các chiến thuyền dừng lại. Một thuyền nhỏ mau đi tới xác nhận.
Không phải hắn phát hiện chuyện gì bất thường, mà là lần đầu tiên xuất chinh, nhớ tới lời phụ thân hắn căn dặn trước khi đi, nói:
"Cẩn thận! Cẩn thận! Thật cẩn thận!"
Rất nhanh sau đó thủ hạ báo lại đã trông thấy Đại Tướng Tác Nam. Quả thực quân ta đại thắng là điều không thể nghi ngờ.
Điển Long Đào ngưng thần nhìn lại chỉ thấy Tác Nam đang đứng hiên ngang trên mũi bảo thuyền, từ trên cao nhìn xuống phía chính mình. Lúc này trong lòng không một chút nghi ngờ, hành lễ nói:
- Quan vận lương Điển Long Đào, bái kiến đại tướng!
- Ừ, chúng ta trò chuyện một chút.
Đại tướng Tác Nam lạnh lùng nói. Lúc này hai đội thuyền đã tiến sát vào nhau.
Điển Long Đào bán tín bán nghi, chân đạp một cái lên bảo thuyền. Đứng gần quan sát, sau cùng trong lòng không còn một tia nghi ngờ, quả thực đúng là Đại Tướng Tác Nam không phải bàn cãi.
- Vậy chiến thuyền này, lẽ nào chính là của Thư gia đảo?
Ánh mắt hắn tha thiết, mãnh liệt nhìn chằm chằm vào bảo thuyền.
- Ngươi nghĩ thế nào?
Đại Tướng Tác Nam cũng hỏi lại một câu.
Điển Long Đào giả bộ dùng ngữ khí hâm mộ, hưng phấn nói:
- Lần này Tướng Quân lập công lớn, đảo chủ nhất định trọng thưởng xứng đáng!
Hắn vừa nói xong, bỗng nhiên thân thể rung mạnh, con ngươi co lại. Hai tay che yết hầu, từ chỗ đó truyền đến cảm giác đau đơn kịch liệt từ trước tới nay chưa từng có!