Chí Tôn

Chương 194 : Vệ gia chủ cụt tay (hạ)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20




Đám người Sở Vân bố trí dưới cuối mật đạo, cũng có tác dụng rất lớn. Thỉnh thoảng có tộc nhân Vệ gia, từ bên ngoài lẻn vào mật đạo. Ý đồ leo lên mật thuyền nhái, thoát thân.



Nhưng Sở Vân đã sớm đoán được ý đồ của Vệ gia đảo chủ. Người trước sau khi rời khỏi, không có hủy bỏ đội thuyền còn lại, chính là muốn lưu lại một con đường sống cho thân tộc Vệ gia.



Không ngờ Sở Vân phát hiện cạm bẫy, cấp bách lên đường, rõ ràng sớm đã tới đây.



Khiến những kỳ vọng của hắn bị thất bại.



- Dĩ nhiên thực sự khống chế được Vệ gia thành, quả thực giống như nằm mơ!

Du Nha đại sư đứng bên cạnh, sắc mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, vuốt ve bức tường thành đổ lát.



- Bệnh bình yên quá lâu! Vệ gia đảo chủ vẫn luôn cho rằng chính mình nhiều năm cải tổ, trên đảo phòng ngự chặt chẽ. Đã nhiều năm trôi qua, cũng không có vấn đề gì trong lòng tự nhiên không đề phòng. Không ai ngờ rằng Vân huynh sẽ lớn mật như vậy, tiến hành tập kích bất ngờ. Đánh trận này nhất định làm rung động liên quân, khiến cho bọn chúng không dám khinh thường Thư gia đảo.

Kim Bích Hàm vô cùng phấn chấn. Kế hoạch của Sở Vân tưởng chừng rất mạo hiểm nhưng trên thực tế lại đánh vào chỗ sơ hở của đối phương.



Có một câu nói: Điểm mạnh nhất cũng chính là điểm yếu nhất.



Vệ gia thành có phòng ngự cường đại, ngược lại bọn chúng dựa vào đó, trong lòng khinh xuất. Một khi bị công hãm, nhất thời gian vào trạng thái hoảng loạn tới cực điểm.



Rất nhiều tù binh, bấy giờ nằm trong địa lao. Trong lòng suy đoán, lần này có bao nhiêu vạn quân công chiếm Vệ gia chủ đảo.



Nếu để cho bọn chúng biết kỳ thực quân địch chỉ có hơn bốn trăm người, e là bọn chúng tuyệt đối không tin.



Bốn trăm người đánh hạ một đảo cấp thành đã là một kỳ tích. Đánh hạ Vệ gia chủ đảo nổi tiếng phòng ngự, chuyện này gần như người mơ nói mộng!


Ba năm trước, bảo thuyền Thiên Ca Thư Viên đưa bọn họ tới các hải đảo. Ba năm sau, lại đưa từng người bọn họ trở về.



- Không được các thế lực lớn tuyển chọn, lần này trở về biết ăn nói với gia chủ thế nào?

Sắc mặt Vệ Khiếp hiện lên đầy vẻ u sầu, nồng nặc mùi rượu. Hắn chán chường ngồi ở góc thuyền, hắn đã ngồi một đêm rồi, ba vò rượu trống trơn đổ bên cạnh người.

Ba con Cương Vũ Ưng của hắn đã bị Sở Vân chém chết hầu như không còn, ba năm nỗ lực coi như uổng công vô ích. Tất thảy học sinh cũ ba năm, tiền đồ của hắn là mờ mịt nhất.



- Sở Vân! Ngươi giết chết ba Đại Yêu của ta, ngươi nhất định gặp phải báo ứng! Thư gia đảo bị diệt vong, chính là báo ứng của người!

Vệ Khiếp vừa mới nghĩ tới Sở Vân, sắc mặt liền trở lên dữ tợn. Đối với Sở Vân, hắn vừa hận lại vừa sợ, ước gì Sở Vân chết trên chiến trường, giải tỏa hết tâm tư trong lòng.



- Đối mặt với gia chủ, ta biết ăn nói như thế nào?

Gần về đến Vệ gia thành, trong lòng Vệ Khiếp lại hoảng loạn.

- Làm sao bây giờ à...



Ngược lại hắn lo nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp nào. Đã có nhiều người biết được chân tướng sự việc, hắn thậm chí còn không tìm được cớ gì!



Vệ Khiếp nhướng mày, trong lòng trống rỗng đầy vẻ u sầu. Không biết làm thế nào, không thể làm gì khác là lại mở một vò rượu, ngửa đầu chảy ngược mượn rượu tiêu sầu. Nguồn truyện: Truyện FULL



Hắn rất muốn bảo thuyền mãi mãi đi như vậy, mãi mãi không về tới Vệ gia đảo. Thế nhưng sự thực thật khắc nghiệt, từ phía xa xa Vệ gia đảo đã ở trong tầm mắt.



Ực, ực!



- Mặc kệ như thế nào đi nữa, cuối cùng vẫn phải gặp đảo chủ. Thân đầu một đao, lui đầu một đao cũng không bằng thẳng thắn một điểm.