Chí Tôn

Chương 26 : Khó có thể tin được (thượng)

Ngày đăng: 23:31 20/04/20




Khoảng cách từ đầu đến cuối hành lang, khoảng cách chỉ khoảng trăm bước. Càng tiến vào trong, linh áp càng mạnh.



Hải Bạo Ngạc nhất cổ tác khí, tiến nhanh về phía trước, với khí thế không gì cản nổi. Chỉ trong chớp mắt, đã đi được 50 bước, hành lang linh áp đã đi được một nửa lộ trình.



Thư Đại đắc chí vừa lòng, cười ha ha:



- Hành lang linh áp nho nhỏ, có gì khó khăn chứ! Làm khó lão tử được sao? Hải Bạo Ngạc, xông lên cho lão tử!



Hai mắt Thư Nhị híp lại, một tia âm lãnh chớp động. Hắn ước gì Thư Đại thất bại, nhưng cũng biết hành lang linh áp này, chỉ là khảo hạch đầu tiên. Chủ yếu là dùng để dò xét tiềm lực của yêu thú mới sinh, tự nhiên không thể ngăn được Hải Bạo Ngạc có tu vi tám năm.



Hải Bạo Ngạc nhận lệnh, không gào rú không ngừng, tốc độ không giảm, lại xông tới 30 bước. Qua 80 bước, cách mục tiêu, cũng chỉ còn lại 20 mươi bước.



Nhìn thấy biểu hiện của Hải Bạo Ngạc như thế, địa đàn ngự yêu sư cũng không khỏi âm thầm gật đầu:



- Hải Bạo Ngạc đúng là không tệ, nghe nói thời điểm ấp trứng, ở giai đoạn phá xác trúc cơ, một lần hành động trùng kích đến 8 năm tu vi. Chỉ cần cẩn thận đào tạo, không có gì xảy ra, qua một thời gian nữa, sẽ là một nhân vật hoành hành một phương.



Nghĩ tới đây, lại đáng tiếc cho Sở Vân. Nếu hắn không ham túi Địa Sát Thạch Tệ nhỏ kia, chỉ sợ đầu Hải Bạo Ngạc này là của hắn.



Tư chất yêu thú như thế, tự mình ấp trứng bồi dưỡng, chỉ cần ngự yêu sư không phải quá mức vô năng, sau này thành danh là chuyện ván đã đóng thuyền.



Vị ngự yêu sư này, đóng ở địa đàn này đã hơn mười năm. Trung thành và tận tâm, làm người ngay thẳng, không quen nhìn nhất là loại người như Thư Đại, Thư Nhị, hai tên này không học vấn không nghề nghiệp, hoàn khố thiếu gia ăn chơi chờ chết. So sánh với nhau, lúc nhỏ nhờ thông minh mà nổi tiếng, lại tao nhã hữu lễ, chính là Sở Vân.



- Nhưng Sở Vân chỉ là nghĩa tử của thành chủ, Thư Đại, Thư Nhị lại là cốt nhục thân sinh của thành chủ. Ai, nếu Sở Vân là cốt nhục của thành chủ sinh ra thì tốt rồi.



Trong nội tâm tiếc hận thở dài, bỗng nhiên âm thanh táo bạo của Thư Đại truyền tới.


Địa đàn ngự yêu sư nhắc nhở.



- Ngậm ngọc giản màu lục vào trong mồm.



Thư Nhị hô lên, đầu của Lục Nha Xà choáng váng não trướng, nghe Thư Nhị nói, vẫn chậm chạp không nhúc nhích.



- Hắc...



Vẻ mặt Thư Đại vốn nghiêm túc, lúc này lại cười lên.



Thư Nhị nghe được tiếng cười, sắc mặt biến hóa, liên tiếp lặp lại mẹnh lệnh mấy lần. Lúc này Lục Nha Xà mới "nghe rõ", do do dự dự mở cái miệng rắn ra, nuốt ngọc giản vào bụng. Lúc này vẩy vẩy cái đuôi, quay trở về.



- Dưới áp lực, yêu thú chần chờ không quyết, không nghe chỉ huy của ngự yêu sư. Xem ra lúc Thư Nhị ấp trứng, thân thể không sạch sẽ, mang theo mùi người khác, hoặc có người khác ở bên cạnh. Tệ đoan này, ảnh hưởng quá sâu, sau này sẽ làm cho hắn đau đầu.



Ánh mắt địa đàn ngự yêu sư sáng quắc, trong nội tâm rõ ràng. Ngoài miệng không nói gì, chỉ nhìn đồng hồ cát, tuyên bố:



- Sử dụng thời gian hai canh, người cuối cùng.



Thư Nhị nghe vậy, lập tức thở ra một hơi, lông mày nhướng lên, nhìn qua Thư Đại.



- Hừ, thứ vô dụng!



Vốn Thư Đại đang cười, lúc này lại oán hận trút giận lên Hải Bạo Ngạc. Một cước đá xuống, Hải Bạo Ngạc đang suy yếu không chịu nổi bị đánh trúng liền nghẹn ngào một tiếng, lăn trên mặt đất ba vòng. Giãy dụa đứng lên, nhìn về phía Thư Đại, ánh mắt sợ hãi và e ngại. Chần chờ đứng nguyên tại chỗ, không dám đi về phía trước.