Chí Tôn

Chương 27 : Khó có thể tin được (hạ)

Ngày đăng: 23:31 20/04/20




Thư Nhị cười ha hả, trong lòng rất thoải mái, khó có thể dùng ngôn ngữ biểu đạt! Bất mãn với việc vừa rồi Lục Nha Xà không tuân lệnh mình, lập tức tan thành mây khói.



- Thiếu gia ta quả là thiên tài! Lần này ta đạt được đệ nhất danh, phải trở về nói khoác với mẫu thân mới được. Làm cho mẫu thân vì ta mà vui mừng, nói không chừng sẽ đ ban nữ tỳ bên cạnh cho ta.



Trong lòng của hắn rất đắc ý, rất vui sướng. Nghĩ đến điều này, trong mắt của hắn xuất hiện dâm quang.



Về phần Sở Vân? Không nằm trong phạm vi cân nhắc của hắn.



Chỉ là một con Hỏa Hồ biến dị mà thôi. Làm sao có thể so đấu với Lục Nha Xà của mình.



Đúng là thứ không biết tự lượng sức!



Sở Vân vẫn cười nhạt, ngồi xổm xuống nói, vuốt ve cái đầu nhỏ của Thiên Hồ. Ấm áp, cảm xúc bóng loáng như tơ truyền vào lòng bàn tay của hắn, làm cho hắn cảm thấy rất vui thích.



Tiểu hồ ly nhắm hai mắt lại, nghênh cái đầu phối hợp, bộ dáng rất hưởng thụ.



- Đi chậm một chút, sau đó ngậm cái ngọc giản màu đỏ mang về.



Ngón tay Sở Vân chỉ lên tảng đá, chỉ vào ngọc giản cuối cùng, ôn nhu dặn dò.



Linh tính của Thiên Hồ rất cao, lại vượt qua Yêu Kiếp, tâm linh tương thông với Sở Vân, thân mật khăng khít. Được hắn phân phó, lập tức nhu thuận gật đầu, lại kêu một tiếng. Âm thanh thanh thúy vang lên, giống như muốn nói với Sở Vân yên tâm.



Một người một hồ, sống chung hài hòa, làm cho địa đàn ngự yêu sư cảm khái. Không biết tại sao, hắn nhìn Sở Vân rất thuận mắt.



Thư Nhị còn đắm chìm trong mộng đẹp.



Thư Đại khinh thường hừ lạnh một cái, giễu cợt nói:



- Ngươi nên tự hiểu mình. Một con Hỏa Hồ mà thôi, muốn đi nhanh cũng không được đâu, ha ha ha!



Bị thua Thư Nhị, Thư Đại rất tức giận, chuẩn bị phát tiết lên người Sở Vân.



Nào biết Sở Vân không thèm nhìn đến hắn, mắt điếc tai ngơ. Khuôn mặt trầm tĩnh, âm thầm nhìn biểu hiện của Thiên Hồ.




Kết quả này, vượt qua dự liệu của hắn rất nhiều.



Một yêu thú trung phẩm Hỏa Hồ bình thường, lại có thành tích cao hơn cả yêu thú thượng phẩm có tu vi tám năm.



Điều này không hợp lẽ thường.



Hắn nhìn chằm chằm vào Thiên Hồ, sau đó chuyển ánh mắt về phía Sở Vân. Sở Vân tươi cười, từ đầu đến cuối, không có thay đổi. Nhìn nụ cười và ánh mắt của hắn, đột nhiên hắn có cảm giác nhìn không thấu thiếu niên trước mặt này.



- Gian lận, đây là giạn lận trần trụi!



Thư Đại rống giận, phát tiết phẫn nộ và không cam lòng trong đầu của hắn.



Thư Nhị hơn hắn. Dù sao Lục Nha Xà và Hải Bạo Ngạc cùng chung cấp độ, hơn nữa Thư Nhị hiểu rõ quá trình ấp trứng hơn hắn, mà hắn lại làm sai.



Nhưng mà...



Sở Vân chỉ là một tên cô nhi ăn nhờ ở đậu, được phụ thân nuôi dưỡng. Một tên ti tiện bại hoại như thế, nuôi một đầu Hỏa Hồ, lại có thể thắng được hắn.



Điều này làm hắn không thể tin được, cũng không thể tiếp nhận được!



Nhất định là Sở Vân gian lận! Hắn đang tìm một điểm để cân bằng tâm lý, nên tìm ra lý do sứt sẹo như vậy.



- Ta lại thua Sở Vân, thua một con Hỏa Hồ của đứa con hoang?



Thư Nhị cũng không chịu được đả kích. Hắn phục hồi tinh thần lại, âm quang trong mắt chớp động, nói:



- Nói đi, ngươi dùng thủ đoạn gì để gian lận. Nói thì được khoan dung, ngươi sẽ có tư cách tiếp tục tham gia vòng kế tiép. Nếu gian ngoan mất linh, bị điều tra ra, tội chồng thêm tội, đánh vào tử lao!



- Làm tốt lắm.



Sở Vân ngồi xuống, tán dương Thiên Hồ một câu. Linh tính của Thiên Hồ rất cao, lại phối hợp với mình rất tốt. Điều này ở kiếp trước, rất khó có thể tưởng tượng ra.