Chí Tôn
Chương 616 : Nói thực tiếng lòng chấn nhân tâm
Ngày đăng: 23:36 20/04/20
Đinh!
Chân Tâm Linh Lung Thạch, đột nhiên phát ra tiếng chuông lớn ngân dài, hình như trong không trung phát ra ánh sáng xanh thẳm, chiếu xạ trên mặt mỗi người trong yến hội.
Trên mặt mọi người có vẻ khiếp sợ, vừa giảm bớt, lúc này lập tức lại dâng lên.
- Sao có thể? Sở Vân và Vô Song cùng một người?
- Chứng cớ vô cùng xác thực, Chân Tâm Linh Lung Thạch phát ra lam quang, đây là thật sự!
Ánh mắt Hắc Sơn Man Quân trợn tròn. Cửu Mệnh Yêu Quân lại không nhịn lui vài bước, bị khí thế của Sở Vân làm cho khiếp sợ.
Khiêu chiến Vô Song, chính là khiêu chiến Sở Vân. Với thực lực của bọn họ chính là Quân cấp, với dũng khí của bọn họ hiện nay, làm sao dám?
Sở Vân cười ha hả, lại quay sang Thiện Quân, bình thản nói:
- Không sai, lúc trước ở Dao Sơn Quốc Bắc Quang đối chiến với ta, hiện nay bị ta bắt làm tù binh. Hắn đang ở trong tay của ta, sinh tử tùy thuộc vào ý của ta. Khổ Đà Tự các ngươi có thể đến chuộc, nhưng giá cả phải có thành ý.
Đông!
Chân Tâm Linh Lung Thạch lại phát ra ánh sáng màu lam. Đây là căn cứ vững chắc chính xác, Thiện Quân lập tức bối rối, thất thanh kêu lên:
- Cái gì, Bắc Quang Đại Sư còn sống?
Hắn vốn nghĩ đã chết, bởi vậy đến khởi binh hỏi tội. Lại không ngờ Bắc Quang còn sống, là con tin trong tay Sở Vân. Tin tức này khiến Thiện Quân vô cùng sợ hãi, tiến thối đều khó.
Sở Vân lại không nhìn hắn, mà ngửa đầu nhìn về phía trước, hét lớn một tiếng:
- Lục Kình Vương, ngươi lại thật sự dám xâm phạm Chư Tinh Quần Đảo ta. Không sợ nói thật cho ngươi biết, Tham Lang Vương đã bị ta giết chết. Nếu ngươi chịu chết, ta đây sẽ thành toàn cho ngươi, trở thành Vương giả thứ hai chết dưới lưỡi đao của ta.
Giọng nói của hắn, du dương hùng dũng, vang vọng trong trời đất, dư âm thật lâu không dứt.
- Hắn vừa nói gì?
Lão Hồng Thương cầm trong tay Hồng Anh Chiến Thương, uy phong lẫm lẫm, tiến vào hạm thủ. Chiến hạm rẽ sóng. Chòm râu trắng của Lão tướng quân lay động trong gió, ánh mắt kiên cường.
- Lập quốc, lập quốc!
Kiều Lão Hầu Tử vung tay hô to, cũng dẫn đầu một chiến hạm.
- Còn có một chút, còn một chút nữa là có thể thực hiện được giấc mộng hòa bình. Không thể để các ngươi cướp đi giấc mộng đó!
Lão ngư Vương dẫn kỵ binh tinh nhuệ Hải Tri Chu, hai mắt đỏ đậm, máu huyết sôi trào.
Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng!
Chiến hạm trực tiếp va chạm trên người Lục Kình. Trong khoảnh khắc, ván giậm đơn giản được dựng xong. Vô số chiến sĩ đều cầm trong tay Quỷ Đầu Đại Đao, thân mặc áo đỏ, lưng treo chuông đồng, trong miệng hô to, như thủy triều tiến về phía trước.
- Đây là Tinh binh chuông đồng! Là sáng kiến của Sở Vân năm đó. Là đoàn Tinh binh có số lượng lớn nhất Tinh Châu!
Trong cao tầng Đông Hải Phái, lập tức có người nhận ra lai lịch của đội xung phong này.
Bọn họ đã thu thập tin tức tình báo về Thư Gia.
- Bọn họ lại chủ động tấn công chúng ta? Sao bọn họ dám làm vậy?
Các cao tầng nhìn về đại quân Thư Gia đang đánh tới bụng Lục Kình, đều có chút ngây ngốc choáng váng. Trong kế hoạch của bọn họ, bọn họ là người tiến công mới đúng.
- Nam nhi Thư Gia, danh bất hư truyền, thật sự hung mãnh!
- Lại chủ động tấn công. Thoáng cái đã quấy rầy tiết tấu của Đông Hải Phái.
Trên quốc yến tại Hỏa Đức Thành quốc yến, mọi người đã khiếp sợ đến mức chết lặng trước những lời nói liên tiếp của Sở Vân. Bỗng nhiên, đại chiến mở ra, ngược lại đánh đánh thức bọn họ.
- Cũng khó trách. Tất cả Thư Gia đều suy yếu mong chờ phục hưng, nếu chỉ phòng thủ, các đảo lớn đảo nhỏ sẽ phải chịu tổn thất rất lớn. Ngược lại, không bằng đặt chiến trường trên lưng Lục Kình. Đồng thời bọn họ có Quy Chân Kính, có thể điều động binh lực đúng lúc, tiến công vô cùng có lợi. Nếu phòng thủ bị động, ngược lại khiến kẻ địch có thời gian tiến hành chuẩn bị, sau đó loại bỏ những tấm gương.