Chí Tôn
Chương 635 : Đừng để ta nhìn thấy cây gậy
Ngày đăng: 23:36 20/04/20
- Hắn như thế sau này mới có thể làm trụ trì của Khổ Đà Tự. Điều này còn phải cảm ơn Vô Song Vương ngươi. Cho nên Thái Cổ Kim Thân Giáp này, chính là quà tạ ơn của Khổ Đà Tự.
Cù Mộc Vương trả lời.
- Thì ra là thế, năm đó là Khổ Đà Tự các ngươi an bài tỉ mỉ, khiến Bắc Quang bại trong tay ta. Chỉ có điều, Cù Mộc Vương đại sư, ngươi cũng là Toán sư? Ta không nghe sai lầm?
Sở Vân kinh ngạc.
Cù Mộc Vương lại lắc đầu:
- Ta không phải là Toán sư Vương cấp, mà là thức tỉnh sức mạnh huyết mạch, chiếm được đạo pháp thần thông của tổ tiên Khổ Đà Vương, có thể ngẫu nhiên, căn cứ nguyên nhân, nhìn ra kết quả. Nhưng lại không nhìn được quá trình trong đó, cũng không thể chủ động mở ra. Phương pháp hoàn toàn không thể so sánh với Toán sư.
Mắt Sở Vân lập tức sáng ngời:
- Vậy tóm lại là đạo pháp thần thông gì, lại có thể có hiệu quả như thế? Cù Mộc Vương đại sư, ta nguyện ý buông tha Thái Cổ Kim Thân Giáp, đổi lấy đạo pháp thần thông này!
Nghe thấy có đạo pháp thần thông như vậy, tâm tình Sở Vân không khỏi kích động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Yêu binh phòng ngự còn có thể tìm lại, nhưng đạo pháp thần thông suy tính này, cũng khó tìm được. Ngay lập tức, hắn quyết định buông tha Thái Cổ Kim Thân Giáp, muốn đổi lấy đạo pháp thần thông này.
Cù Mộc Vương tỏ vẻ rất kinh ngạc, không ngờ lại có người muốn đạo pháp thần thông. Đạo pháp thần thông sao có thể tùy ý đưa tặng cho người khác?
- Chờ một chút, chẳng lẽ trong tay Vô Song Vương đại nhân có Yêu thú quý hiếm đã sớm bị tuyệt diệt - Thông Linh Xà sao?
Trí tuệ Vương giả khiến Cù Mộc Vương rất nhanh ý thức được điều này là khả năng duy nhất có thể.
Sở Vân gật đầu, thản nhiên thừa nhận.
Cù Mộc Vương trầm ngâm không nói, suy ngẫm một phen, lúc này mới biểu thị: có thể tặng đạo pháp thần thông và Thái Cổ Kim Thân Giáp, cho Sở Vân, nhưng phải làm một ước định, cần Sở Vân phải thề với lưới pháp tắc Tinh Châu, không thể tùy ý truyền thụ lại pháp thần thông này cho người khác.
Sở Vân nhíu mày, cò kè mặc cả, hy vọng có thể truyền thụ lại cho năm người.
Tuy rằng không thể chủ động khống chế đạo pháp thần thông này, nhưng cơ duyên vừa đến, có thể căn cứ tiền căn, nhìn thấy hậu quả. Dùng tốt, có thể tìm cát tránh hung, chiếm tiên cơ.
Quan trọng hơn chính là, nó đều không phải là phương pháp của Toán sư. Nếu Ngự yêu sư là Toán sư có thành tựu, suốt đời chỉ có thể vướng tại Hầu cấp đỉnh phong.
Cho nên tuy rằng Sở Vân rất hâm mộ sức mạnh độc đáo của Toán sư, Thiên Nhãn cũng trao cho hắn thiên phú Toán sư, nhưng lại chưa bao giờ có ý định muốn trở thành Toán sư.
- Bẩm lão tổ tông, vãn bối than thở nhân sinh đau khổ mới là chân lý sống. Không tức là sắc, sắc tức là không. Tất cả những điều có thể hay không có thể, đều là vô căn cứ. Buồn cười cho người đời lại không biết điều đó. Vãn bối hồ đồ vô số năm tháng, cũng gặp kiếp nạn này, mới biết được dụng tâm của lão tổ tông khi đó đã xuống tay phát hoa cúc, muốn ta xuống núi.
Bắc Quang đáp lại.
Sở Vân trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ hiện nay Bắc Quang này có được loại khí chất đại sư ngày tận thế. Xem ra Cù Mộc Vương nói không sai, hắn thật sự đã thay da đổi thịt, hoàn toàn thay đổi.
- Thiện tai, thiện tai.
Cù Mộc Vương khẽ cười một tiếng, vô cùng ung dung.
- Được như vậy, cho dù ta qua đời, cũng yên tâm.
- Ừ, đúng rồi. Trước khi từ biệt, còn mong Vô Song Vương các hạ trả lại Đại Lực Kim Cương Xử của bản tự.
Cù Mộc Vương đứng dậy, chấp tay hành lễ, thi lễ với Sở Vân.
Đại Lực Kim Cương Xử, chính là Kiếp Yêu binh cấp số nghìn vạn năm. Tuy rằng không phải là yêu binh Tiên Thiên, nhưng là yêu vật khí vận. Năm đó từng hiện thân gây khó dễ với Sở Vân, kết quả bị Bạo Động Viên đánh tơi bời, lập tức trở nên hiền lành. Dù sao chỉ cần Bắc Quang còn sống, xem như nó đã hoàn thành nhiệm vụ.
Năm đó khi còn là yêu binh của Khổ Đà Vương, nó cũng rất khinh thường kẻ bất lực như Bắc Quang.
Sau này, ngược lại hắn và các yêu vật Khu rừng vô tận ở chung một thời gian lâu, ở quan hệ cũng có chút thân mật.
Thời gian không đến một chén trà nhỏ, nó nhận được thông báo, thông qua bảo thạch mật môn từ Khu rừng vô tận chạy về.
- Tham kiến lão Vương gia.
Sau khi thấy Cù Mộc Vương, nó liền quỳ xuống cúi đầu. Ngay sau đó nó liền phóng ra một màu vàng rực chói mắt, từ hình dạng một đại hán, hóa thành một cây cương xử có ánh vàng rực rỡ.
- Đừng để ta nhìn thấy!
Bắc Quang lập tức run rẩy, thất thanh kêu to, lần đầu tiên tỏ ra thất lễ.
Vẻ tươi cười còn đọng lại trên mặt Cù Mộc Vương.