Chí Tôn
Chương 752 : Dạy dỗ thành tửu quỷ
Ngày đăng: 23:37 20/04/20
Không tiếp thu nổi sự thật, Tiêu Yến dần dần trầm luân. Một ngôi sao mới vừa vụt sáng trên bầu trời đã triệt để ảm đạm. Một ngôi sao trụy lạc, nhưng ngôi sao còn lại vẫn lên như diều gặp gió. Chỉ ngắn ngủi trong ba năm, Đường Vô Tâm đã nổi danh trên Dị Sĩ bảng, hắn thiên tư thông minh, lại có khí vận bất phàm, được công nhận là thiên chi kiêu tử, là ứng cử viên vô cùng sáng giá cho vị trí tộc trưởng kế nhiệm của Đường gia, có thể nói là tiền đồ rộng mở đến cực điểm. Nghe được tiếng bước chân, quay đầu chứng kiến Tiêu Yến. Đường Vô Tâm khẽ cau mày, sau đó dãn ra, nở một nụ cười yếu ớt.
- Yến nhi, đã hai năm chúng ta không gặp rồi?
Sắc mặt Tiêu Yến tái nhợt, lạnh lùng nhìn Đường Vô Tâm, ánh mắt tựa như soi thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm đối phương. Nàng không trả lời Đường Vô Tâm, mà nói thẳng.
- Đường công tử, lần này ngươi tới là muốn từ hôn ta sao?
Lời đồn đại từ hôn đã lưu truyền từ rất lâu trước đó. Nhất là trong một năm này, lời đồn càng ngày càng lan xa.
Trên thế gian, không có lửa làm sao có khói. Sinh hoạt cực khổ khiến cho tâm trí Tiêu Yến trưởng thành, đã sớm nhận ra có người ở phía sau cố ý thôi động lời đồn. Kẻ này còn có thể là ai khác?
Đơn giản đó chính là Đường gia. Bởi vì chứng kiến bản thân nàng trầm luân, bọn hắn không muốn để một thiên tài thiên chi kiêu tử như Đường Vô Tâm bị hôn ước liên lụy. Đường Vô Tâm không ngờ rằng Tiêu Yến lại trực tiếp như vậy, một chút cũng không uyển chuyển, mà lại sổ toẹt ra ý đồ của hắn. Nụ cười dối trá trên mặt cứng lại, hắn miễn cưỡng mở miệng nói với thiếu nữ thanh mai trúc mã từ nhỏ này.
- Yến nhi, ta cũng là tình thế bất đắc dĩ. Áp lực từ gia tộc, áp lực từ phụ mẫu, cho dù ta...
- Không cần nhiều lời, hôn khế ở đây, chúng ta đồng thời giải trừ là được.
Tiêu Yến trực tiếp cắt lời Đường Vô Tâm, sau đó móc ra một khối ngọc giản. Đây là một kiện Tiểu Yêu binh, bên trong ghi chép hôn ước giữa nàng cùng Đường Vô Tâm.
- Yến nhi, xin nàng tha thứ cho ta, thực sự ta…
Đường Vô Tâm mở miệng muốn nói, Tiêu Yến đã trực tiếp vất ngọc giản về phía hắn.
Đường Vô Tâm thở dài một tiếng, đành vươn tay bắt lấy ngọc giản.
Tiêu Yến cũng bắt lấy một khối ngọc giản khác.
Bọn họ đồng thời thúc dục linh quang trong cơ thể, ngọc giản màu trắng nhạt hiện lên một đạo quang mang. Sau khi hôn ước chính thức giải trừ, hai khối ngọc giản cũng biến thành phấn vụn. Thấy một màn như vậy tộc trưởng Tiêu gia vẫn lặng lẽ ngồi chờ ở một bên, chợt cất tiếng cười to.
- Rất tốt, rất tốt, Đường hiền chất cứ nghỉ ngơi một ngày tại Phương Cốt Bảo, ngày sau chúng ta sẽ chuẩn bị nghi thức đính hôn. Tuy rằng nữ nhi của lão phu lớn tuổi hơn hiền chất một chút, nhưng cũng là ngự yêu sư Dị Sĩ cấp. Người đã lựa chọn một quyết định rất sáng suốt, Đường gia các ngươi cũng đã quyết định rất sáng suốt..
- Bá phụ, ngài...
Lập tức Đường Vô Tâm xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Yến, nàng đã sớm cất bước rời đi, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt hắn. Tiêu Yến đi rất nhanh, sắc mặt nàng tái nhợt, cước bộ liêu xiêu không vững.
- Muốn khóc thì cứ khóc lớn lên. Phát tiết được tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Sở Vân thu hết thảy vào trong mắt, lên tiếng an ủi.
- Ta sẽ không khóc, nước mắt của ta đã sớm cạn khô.
Tiêu Yến lạnh lùng trả lời.
Sở Vân nào thèm để ý, cười cạc cạc.
- Thoải mái không? Dưới sự trợ giúp của ta, những dịch thể quý giá vừa mới quán chú vào trong cơ thể ngươi sẽ được ngươi hấp thu một trăm phầm trăm. Nói cho ngươi biết, đám thiên tài kia hấp thu đan dược nhiều nhất cũng chỉ được tám mươi phần trăm, còn người bình thường hấp thu được một nửa dược hiệu đã là rất không tệ rồi. Hơn nữa những dược tính lưu lại trong thân thể, còn có thể tăng cường tính kháng dược.
Đôi mắt dễ thương của Tiêu Yến lập tức sáng ngời, nàng kích động đến toàn thân run rẩy.
- Ta hiểu rồi, tiền bối! Ta uống rượu như vậy, hiệu quả hấp thu dược hiệu không chỉ cao hơn rất nhiều lần so với người bình thường, mà ngay cả tính kháng dược cũng có thể giám bớt.
- Hài tử dễ dạy!
Sở Vân cười ha hả.
- Vậy ngươi còn không mau uống, uống càng nhiều càng tốt. Ngươi có thể uống được bao nhiêu, tu vi của ngươi có thể đề thăng được đến bấy nhiêu.
Tinh quang trong mắt đã sáng đến mức khiến cho người khác không dám nhìn đối diện. Trong mắt nàng vò rượu trong tay đã không phải là rượu rồi, mà là thủ đoạn đề thăng tu vi.
- Uống!
Từ một thiếu nữ không uống một giọt rượu nào, Tiêu Yến đã trở thành một tên tửu quỷ coi rượu như mạng.
Trong phòng nhỏ đơn sơ tràn ngập mùi rượu.
Vò rượu trống trơn vất lăn lóc khắp phòng, nằm đầy trên mặt đất.
Tiêu Yến nằm vật ở trên giường đã chìm sâu vào trong giấc ngủ.
Ban đêm an bình, bóng tối im lặng, nhưng Sở Vân cũng không nghỉ ngơi.
Nếu không có thân thể tẩm bổ, hồn phách sẽ càng ngày càng yếu. Nhưng hoàn cảnh Quỷ Châu vô cùng đặc biệt, hồn phách có thể đạt được lưới pháp tắc chống đỡ, không chỉ có thể hiển linh, hơn nữa còn có thể thổ nạp quỷ khí trong không khí mà không ngừng phát triển. Địa phương nhân loại tụ cư, quỷ khí rất thưa thớt, bất quá Tinh Quỷ Hồn Giới cũng không phải thứ kém chất lượng, nó có thể hấp thu quỷ khí trong phạm vi ngàn dặm, điều động để cho hồn phách ẩn náu bên trong thổ nạp.
Cho dù không thổ nạp quỷ khí, Sở Vân vẫn cảm thấy phần hồn phách tách ra từ bản thể này đang dần biến cường.
- Quỷ Châu quả nhiên là một khối phúc địa, có thể không ngừng tăng cường thực lực hồn phách. Bởi vì không có hai phương diện thân thể cùng linh quang chế ước, tốc độ tăng trưởng thực lực lại càng được đề thăng. Hồn phách cường giả, kết hợp cùng với Tửu Trì Nhục Lâm có thể tạo ra đại lượng cường giả ngự yêu sư. Quỷ thánh rốt cục là Quỷ thánh, lối tắt thực độc đáo.
Người bình thường tự nhiên không nhìn ra thâm ý của bố cục này. Nhưng Sở Vân đã là cường giả Hoàng cấp, có thể phỏng đoán ra một chút dụng ý của Quỷ thánh. Càng phỏng đoán, hắn lại càng cảm nhận được sự cường đại của Thánh nhân. Loại cường đại này không phải như "Cửu châu lớn như vậy mà lại chỉ có cửu thánh" mà là "bởi vì có cửu thánh mới có cửu châu".
Thánh nhân là phụ mẫu thiên địa, áp đảo vạn vật sinh linh. Là chúa tể chân chính một phương trong cái thế giới này.
- Ai, cũng không biết đến cùng cửu thánh đã gặp phải biến cố gì, lâu như vậy còn chưa trở về Cửu Châu. Bất quá cũng may là như thế, nếu không sao có ngày những Đế Hoàng như chúng ta nổi danh?
Sở Vân thở dài, đồng thời cảm thấy âm thầm may mắn.