Chí Tôn

Chương 751 : Thiếu nữ Tiêu Yến

Ngày đăng: 23:37 20/04/20




Nàng tầm mười lăm, mười sáu tuổi, da thịt trắng như tuyết, cái mũi khả ái, đôi mắt to tròn đỏ hồng, nước mắt ướt đẫm bờ mi.



Nàng mặc một bộ võ phục màu vàng nhạt, mái tóc cột hình đuôi ngựa, toàn thân toát ra một loại khí chất cởi mở.



Cùng Sở Vân bất đồng, nàng là một người sống có da có thịt!



Lúc này thiếu nữ Tiêu Yến ngồi ở trong một góc u tối, dựa vào vách núi đá lạnh như băng, vùi đầu vào hai gối, khóc nức nở vô cùng thương tâm. Tình cảnh gia tộc bình trắc vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt. Thiên tài ngày xưa hôm nay lưu lạc trở thành phế vật nhất gia tộc, bị bạn cùng lứa cười nhạo không thôi.



- Phụ thân, mẫu thân, đến lúc nào nhi nữ mới báo thù được cho hai người đây...



Nhớ tới huyết hải thâm thù, Tiêu Yến lại càng thêm bi thương, không ngừng nức nở.



Đúng lúc nàng đang thút thít, bỗng nhiên một quầng sáng âm u màu xanh da trời xuất hiện trước mắt nàng.



- Ồ?



Tiêu Yến ngẩng đầu, hai mắt đỏ hồng vì khóc. Chỉ thấy bên trong một tòa núi đá kỳ quái phát ra một vầng sáng màu lam.



- Phía sau núi này ta đã đến vô số lần, mỗi lần phải chịu ủy khuất đều đến đây phát tiết một phen. Bình thường cũng không thấy có chuyện gì cổ quái, sao hôm nay lại có dị trạng như vậy? Vầng sáng màu lam này đến tột cùng là vật gì?



Núi non trong Quỷ Châu cũng không phải là liền thể, mà có rất nhiều hang hốc lớn nhỏ. Gió lạnh thổi qua cửa hang hình thành nên tiếng quỷ khóc sói gào vô cùng thảm thiết. Vầng sáng màu lam này chính là chiếu xạ từ một trong những cửa động kia. Rất hiển nhiên nguồn sáng ở giữa ngọn núi này.



- Bạch Cốt Viên, đập nát núi đá kia ra cho ta!



Tiêu Yến vỗ tiên nang bên hông, gọi ra một đầu yêu thú.



Đầu yêu thú này chính là yêu thú riêng biệt của Quỷ Châu, hùng tráng phi phàm, có cái đầu của một người trưởng thành. Nó là một đầu Bạch Mao Viên Hầu, nhưng trên khuôn mặt bị bao phủ bởi một chiếc mũ giáp bằng bạch cốt, cầm trong tay một chiếc xương ống chân vừa to vừa thô.



Ngao ngao...



Bạch Cốt Viên ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vỗ ngực, khí thế từ từ tăng lên. Sau đó, hai chân dùng sức bật mạnh một cái nhảy thẳng lên trên không trung.

Hai tay dùng sức, đập thẳng cốt bổng luân trong tay xuống.



Ầm!



Núi đá bị đập thành phấn vụn, đất đá văng tung tóe khắp nơi.
Nhóm thủ vệ nhìn có chút hả hê, bọn hắn càng nói lại càng hưng phấn, hoàn toàn không để ý tới ngón vô danh trên tay trái Tiêu Yến có đeo một chiếc chiếc nhẫn không chút nào bắt mắt. Tiến vào Phương Cốt Bảo, dòng người qua lại nhanh chóng đông đúc lên. Chứng kiến thân ảnh Tiêu Yến, rất nhiều người thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía thiếu nữ có thương cảm, có trào phúng, có hả hê...



Hết thảy mọi chuyện đều không khiến cho Tiêu Yến chú ý.



Lúc này nàng chỉ cảm thấy bản thân đã sa vào vực sâu hắc ám, nhân sinh không còn bất cứ chút ánh sáng nào. Trước đó không lâu nàng đã bị cưỡng bức ký kết khế ước cùng Sở Vân. Mỗi khi nàng hồi tưởng lại nội dung bản khế nước, quả thực đó lại là một cơn ác mộng. Đơn giản mà nói, nó chính là một văn tự bán mình, hôm nay thân thể Tiêu Yến đã không thuộc về nàng, mà là vật phẩm Sở Vân sở hữu.



- Ngươi không cần mất hồn mất vía như vậy. Vài trăm năm sau, ngươi nhớ lại đoạn lịch sử này, ngươi sẽ cảm thấy bản thân may mắn. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, đợi cho đến lúc ta thông qua Tửu Trì Nhục Lâm phục sinh thành công, ngươi sẽ có thể khôi phục lại tự do.



Thanh âm Sở Vân vang lên trong đầu Tiêu Yến.



Tiêu Yến nở nụ cười sầu thảm.



Tửu Trì Nhục Lâm là thánh địa Quỷ Châu, nó cũng không ở cố định một địa phương nào, mà cứ hai mươi ba năm xuất hiện một lần. Mỗi lần đều dấy nên một trận gió tanh mưa máu, náo động toàn bộ cửu châu. Muốn cướp đoạt được Tửu Trì Nhục Lâm, phải thắng được toàn bộ cường giả trong Quỷ Châu, khó khăn có thể tưởng tượng được.



Tiêu Yến không cảm thấy bản thân mình có loại may mắn này, có thể đợi đến ngày Sở Vân phục sinh từ Tửu Trì Nhục Lâm.



- Tiêu Yến ngươi chạy đi đâu vậy! Làm hại chúng ta tìm lâu như vậy! Hừ xếp cuối cùng mà vẫn còn tâm tư đi dạo phố. Xem ra ngươi cũng bất cần đời nhỉ. Mau đi theo chúng ta, lão tổ tông muốn gặp ngươi.



Đúng lúc này một đội vệ binh xuất hiện trước mặt Tiêu Yến, thái độ ngang ngược quát tháo.



- Có chuyện gì?



Đồng tử Tiêu Yến co rụt lại.



- Vị hôn phu của ngươi - Tam công tử Đường gia đã đến, muốn gặp mặt ngươi.



Nói xong, trên mặt thủ lĩnh vệ binh lộ ra nụ cười lạnh trào phúng.



Một dự cảm bất tường dấy lên trong lòng Tiêu Yến.



Dưới sự dẫn đường của thị vệ, Tiêu Yến tiến vào trong đại sảnh tiếp khách của phủ thành chủ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Trong đại sảnh thành chủ Phương Cốt Bảo, đồng thời cũng là gia chủ Tiêu gia, Tiêu Tiễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa, nói chuyện gì đó cùng một vị thiếu niên bên tay trái. Thiếu niên này mặc trường bào gấm sắc, tóc xõa ngang vai, ngọc thụ lâm phong, tao nhã hơn người. Không phải ai khác chính là Tam thiếu gia Đường gia Đường Vô Tâm. Khi phụ mẫu Tiêu Yến còn tại thế, đã đính ước cùng gia chủ Đường gia, dựa theo thân phận người này chính là vị hôn phu của Tiêu Yến. Ba năm trước, hắn cùng Tiêu Yến được xưng là kim đồng ngọc nữ, hai thiếu niên sáng chói nhất của cả hai nhà. Nhưng sau khi phụ mẫu Tiêu Yến mất, hết thảy đều thay đổi.