Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 12 : Mẹ

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Yết Vạn Dương

Beta: Hương Lê



Đã lâu không được nghe tên khai sinh của mình, Bùi Anh có chút không tự nhiên, không kịp phản ứng.Cô sững sờ một giây, mới nói vào điện thoại: "A, mẹ, có chuyện gì không?"



"Không có gì, chính là ngày hôm qua ở trong TV nhìn thấy con, thì ra hiện tại con đã nổi tiếng như vậy à?"



Đuôi lông mày của Bùi Anh khẽ động: "Không có, con chỉ là diễn viên quần chúng."



"Con đừng lừa mẹ, mẹ biết rõ bộ phim kia có thể nổi tiếng, xung quanh có rất nhiều hàng xóm đang xem, cô gái xinh đẹp nhà chúng ta rất có tiền đồ."



Bùi Anh cười nhưng không lên tiếng, mẹ Bùi Anh lại nói hai câu như có như không, giọng nói trở nên ấp úng lưỡng lự: "Là như vậy, ngày hôm qua em trai con lại gọi điện thoại đến nói sinh hoạt phí hết rồi, mà chúng ta vừa mới cho nó tiền đóng học phí hết học kỳ, cũng không còn bao nhiêu tiền, con xem có thể hay không cho nó một ít phí sinh hoạt?"



"Ồ, như vậy hả, con biết rồi, đợi tý nữa con sẽ đi."



"ờ!Vậy là tốt rồi, mẹ không làm phiền con nữa."



"Uh..." Bùi Anh thần sắc mờ đi chớp mắt một cái, nghe đầu kia cúp điện thoại.



Vốn dĩ Nhậm San San đang ăn, lúc này cũng để đũa xuống, lòng đầy căm phẫn nhìn Bùi Anh: "Mẹ cậu tìm cậu có việc gì? Lại bảo cậu đưa tiền?"



Bùi Anh cất điện thoại, nhìn cô ấy một cái: "Đừng nói khó nghe như vậy, bà ấy không phải người ngoài, bà ấy là mẹ tớ."



"Cậu coi bà ta như mẹ bà ta cũng phải coi cậu là con gái a!" Nhậm San San quả thực là vượt ngoài phẫn nộ rồi, "Cậu đừng nói với tớ cậu không biết rõ, bà ta đòi tiền là vì trợ cấp cho em trai cậu! Đều do bà ta sinh tại sao lại thiên vị như vậy! Bắt đầu từ việc đặt tên cho cậu, Bùi Tú Quyên và Bùi Tu Nhiên, có giống cùng cha mẹ không?Nó nên gọi Bùi Đại Trụ,như thế mới giống em trai cậu!"



Bùi Anh: "..."



Cho nên rốt cuộc cô ấy là đang châm chọc ai vậy.



Nhìn Bùi Anh không nói lời nào, Nhậm San San tiếp tục biểu đạt phẫn nộ: "Cũng chỉ có cậu mới ngốc như vậy, mỗi lần đều cho bà ta tiền, mà tiền của cậu cũng không phải từ trên trời rơi xuống! Cậu chỉ là một cô bé đến thành phố lớn cố gắng làm việc, bọn họ có từng quan tâm cậu sao? Bọn họ chỉ nghĩ đến cậu khi họ cần tiền mà thôi! Nếu là tớ, tớ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với họ, còn muốn tiền, hừ!”



Bùi Anh chờ cô ấy hoàn toàn phát tiết hết lửa giận xong, mới từ từ nói: "Cậu có biết hàng năm trong nước có bao nhiêu bé gái bị vứt bỏ không? Có bao nhiêu bé gái chưa kịp mở mắt nhìn cái thế giới này? Cha mẹ tớ không muốn con gái, nhưng bọn họ không vứt bỏ tớ, càng không trực tiếp tìm một chỗ chôn tớ, thật ra tớ còn rất cảm ơn bọn họ."


"Ngày một tháng tư?"



"Uh."



Tống Nam Xuyên im lặng một chút: "Ngày đó không phải sinh nhật của em sao? Vẫn là để tôi mời đi.”



Bùi Anh ngẩn ra, anh biết ngày sinh nhật của cô? Rất nhanh cô lại nghĩ tới, tư liệu của cô có thể tra được - - mặc dù cô là một diễn viên nhỏ bé, nhưng trang cá nhân có tư liệu vẫn phải có.



Cô ngượng ngùng nói: "Sinh nhật đương nhiên là tôi mời khách."



Tống Nam Xuyên cười nhẹ một tiếng: "Sinh nhật hãy để tôi mời, lần sau sẽ đến em, như vậy chúng ta có thể ăn hai bữa cơm."



... Bùi Anh cảm thấy cô chống đỡ không được, giống như bị chìm trong hủ mật nha.



Cảm giác được má lại bắt đầu nóng lên, cô vội vàng đáp: "Vậy được, cảm ơn anh..."



"Tống tổng."Tiểu Trương đi vào phòng làm việc của Tống Nam Xuyên, đè thấp giọng nói kêu anh một tiếng. Tống Nam Xuyên gật đầu về phía Tiểu Trương, đáp lời Bùi Anh : "Chuyện này cứ quyết định vậy đi, hiện tại tôi phải đi họp, chúng ta lần sau lại nói tiếp."



"Được, vậy tôi không làm phiền anh nữa."Cô cúp điện thoại, xoay người liền thấy Nhậm San San mắt sáng như đuốc nhìn mình chằm chằm.



Ánh mắt lả lơi mười phần.



"Hai người các cậu ở trong điện thoại nói gì đó, mặt cậu tại sao lại đỏ như vậy?" Nhậm San San đi tới, còn duỗi tay muốn sờ sờ mặtBùi Anh, "Cậu nói Tống tổng ban ngày cứ hào hứng như vậy hả?"



Bùi Anh: "... ....."



Cô thật muốn lấy di động trực tiếp vỗ vào ót Nhậm San San, nhưng di động rất quý, đánh hư cô sẽ đau lòng.Cô nhếch miệng đi qua Nhậm San San, trở về bên cạnh bàn tiếp tục ăn, Nhậm San San đuổi theo cô, ánh mắt như đèn pha chíu thẳng lên người cô: "Nhưng mà Tống tổng thật sự quá gấp gáp nha, nói chuyện mới năm phút đã ngát máy."



"Nhậm San San!"Bùi Anh không thể nhịn được nữa đặt chiếc đũa lên bàn.



"Được rồi mình không nói."Trước khi cô nổi giận Nhậm San San biết điều ngậm miệng lại, vừa lột tôm hùm vừa thở dài trong lòng. Aizz, hy vọng Tống Nam Xuyên thật sự đau lòng vì Bùi Anh, đứa trẻ đáng thương này.