Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 11 : Gặp may

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Editer: Ngânsieunhan



Beta: Hương Kyomi



Trang weibohoạt động hai ngày, Bùi Anh giúp đỡ ở phòng làm việc ba ngày, mới được Nhậm San San phê chuẩn về nhà.



Mặc dù cả người đều mệt mỏi không chịu được, nhưng đơn mua hàng trực tuyến tăng cao, mới miễn cưỡng an ủi tâm hồn cô.



Được giải phóng trở về từ phòng làm việc của Nhậm San San, Bùi Anh ở nhà lười nhác hai ngày, mới lại lần nữa vực dậy tinh thần.



Hôm nay cả người cô đều phấn khích, bởi vì trước kia cô đóng vai phụ trong bộ phim ( Lưu Quang Nghê Thường ), cuối cùng cũng chiếu đến phần diễn của cô!



Cô trước kia cũng từng đóng qua phim truyền hình vệ tinh, nhưng chưa lần nào có tỉ suất người xem cao như ( Lưu Quang Nghê Thường), hơn nữa công ty Hoàn Vũđặc biệt không tiếc dùng tiền, đề tài thảo luận về bộ phim này luôn luôn đứng đầu top trong lịch sử tìm kiếm.



Phim truyền hình chiếu lúc bảy giờ ba lăm phút, Bùi Anh ngồi canh trước tivi trước một lúc, xem tin tức thời sự.



Trong lòng cô kỳ thực có chút thấp thỏm, phim truyền hình có thể nào ra thông báo trước vì một nguyên nhân nào đó hoãn chiếu hoặc chiếu sau? Dù sao chuyện như vậy trước đây không phải cô chưa từng gặp.



Cũng may sau khi quảng cáo kết thúc, phim truyền hình thuận lợi chiếu, đồng thời Bùi Anh thở phào nhẹ nhõm, cũng tập trung sự chú ý lại.



"Cô làm sao vậy? Trang phục như thế làm sao có thể cho Thi Tĩnh mặc?" Trong ti vi người đại diện của Thi Tĩnh cầm trên tay bộ váy vàng nhạt kia quăng đến trên người Lưu Quang, tức giận đến lông mày đều dựng lên.



Trong phòng hóa trang có mấy nữ sinh cười trộm, Thẩm Lưu Quang cúi đầu nhìn váy trong tay, hốc mắt đều hồng một vòng: "Tôi không biết tại sao lại như vậy, lúc tôi kiểm tra rõ ràng là vẫn còn tốt..."



Thi Tĩnh ngồi ở trước bàn trang điểm, mặt không biến sắc nhìn qua mấy nữ sinh đang ở trong góc. Người đại diện của cô còn đang tức giận nói Thẩm Lưu Quang, cô từ trên ghế đứng lên, đôi mắt cụp xuống nhìn chiếc váy Thẩm Lưu Quang chuẩn bị cho cô: "Bây giờ cách khi lên sàn catwalk còn ba mươi phút, nếu như cô trong thời gian này có thể giải quyết tốt vấn đề này, tôi sẽ mặc trang phục cô thiết kế lên sân khấu."



Những lời này phảng phất như ánh sáng từ thiên đường chiếu tới, khiến Thẩm Lưu Quang bỗng chốc giống như chết đi được sống lại vậy : "Cô yên tâm, tôi… tôi sẽ đi đổi váy ngay bây giờ, nhất định có thể cho kịp khi cô lên sân khấu!"



Thi Tĩnh không thể không gật đầu: "Tốt nhất là như vậy."



"Ừm..." Bùi Anh ngồi bên cạnh bàn, trong tay cầm cây viết, ghi vào quyển sổ ghi chép, "Tâm tình lúc này hình như diễn không đúng..."



Cô một bên vừa xem mình diễn, một bên xem xét những điều mình còn chưa đạt, ghi chép lại.



Cuốn tập này tồn tại từ bộ phim đầu tiên của cô, tích lũy tháng ngày đến bây giờ, cũng viết đã viết hơn nửa quyển. Cô bình thường không có gì làm sẽ mở quyển sổ này ra xem một chút, không ngừng tổng kết cùng uốn nắn, tăng kinh nghiệm diễn xuất cho bản thân mình.




Du Khải Trạch: Tốt lắm, tôi đi quay phim tiếp.



Bùi Anh: Được, anh cứ tiếp tục làm việc.



Cô trở về màn hình, nhìn nhìn danh sách chat.



Không biết Tống Nam Xuyên bây giờ đang làm gì? Cô biết hay không cô được đưa vào chủ đề bàn luận trên blog? Hừm... Anh mặc dù là đại cổ đông Hoàn Vũ, nhưng cảm giác anh không quan tâm đến những chuyện này của giới giải trí.



Nhưng là cô hiện tại rất vui vẻ, rất muốn chia sẻ cùng với anh. Cô nhấn vào mở ra khung chat với Tống Nam Xuyên, tự hỏi nói với anh chuyện này như thế nào một cách tự nhiên.



Một hồi lâu, cô rốt cuộc nhanh trí khẽ bấm.



"Tổng giám đốc Tống, tôi nhận công việc mới, còn có một dự án là quảng cáo, có tiền lậptức mời anh ăn cơm ha ha ha."



Quả thật là một công đôi việc, Bùi Anh lần đầu tiên cảm giác mình cơ trí như thế.



Ở phòng làm việc thương lượng tốt công việc với Trần Thắng, cô mua một đống đồ ăn lớn mang đến phòng làm việc của Nhậm San San. Hôm nay là ngày tốt, thật là muốn ăn mừng!



Nhậm San San đã lên mạng trước thấy tin rầm rộ trên Weibo, còn chưa kịp gọi điện thoại chúc mừng Bùi Anh, cô liền đích thân mang đồ ăn tới cửa.



"Ai da, đây là đang phát tài sao?" Nhậm San San một bên lấy đồ ăn từ trong túi ra, một bên nhíu mày nhìn cô.



Bùi Anh cười hắc hắc: "Nói ra có thể cậu không tin, tớ nhận được công việc mới , một cái là chụp ảnh quảng cáo, một cái chụp ảnh cho tạp chí thời thượng, vừa mới ký hợp đồng!"



"Thật lợi hại, còn có quảng cáo!" Nhậm San San cao hứng đấm cô một cái, "Tớ xem thấy người hâm mộ Weibo cậu cũng tăng tới hai mươi vạn, lần này tình thế rất tốt, nói không chừng thật sự thành công!"



"Đúng không ?"



"Chờ cậu thành công, tiệm quần áo của chúng ta cũng sẽ phát triển liên tiếp!"



"..."



Bùi Anh đang muốn châm chọc cô nàng, di động trong túi bất ngờ vang lên. Cô vừa nhận điện thoại, người đầu bên kia liền nói: "Tú Quyên à, là mẹ đây."