Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 10 : Hẹn gặp

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Tiểu Lăng Tình



Beta: Đào



Tống Nam Xuyên đứng ở trước xe, mặc bộ âu phục màu sáng, phía sau là đường phố xe cộ như nước, còn có cả những cánh hoa đào bị gió cuốn bay lên.



Cảnh tượng này rất giống một bức tranh, Bùi Anh thấy vậy sợ run, chớp mắt một cái, mới giơ chân lên tiếp tục đi đến chỗ anh.



Tống Nam Xuyên cũng nhìn cô, một bộ váy liền áo màu đỏ, phối với một đôi giày cao gót đầu nhọn cũng màu đỏ, càng tôn lên hai chân thẳng tắp thon dài. Mái tóc dài màu đen như gấm vóc chảy xuống đến eo, lại như một vũng nước màu mực hút hồn người.



Anh cười với cô, đứng thẳng người: "Chào buổi chiều."



"Chào buổi chiều." Bùi Anh có chút ngượng ngùng trả lời một câu.



Tống Nam Xuyên cười cười giúp cô mở cửa xe, đợi cô ngồi ổn rồi mới đóng cửa xe và lên xe từ bên kia. Xe trong ánh mặt trời chiều không nhanh không chậm đi về phía trước, Tống Nam Xuyên nghiêng đầu nhìn Bùi Anh, nâng khóe miệng nói: "Vài ngày không gặp, em giống như lại trở nên càng xinh đẹp hơn rồi."



Mặt Bùi Anh hơi đỏ lên: "Có thể là bởi vì hôm nay tôi trang điểm đi." Mất công trang điểm hơn một giờ cuối cùng cũng không phải là không có ích.



Tống Nam Xuyên cười cười không lên tiếng, Bùi Anh chủ động hỏi: "Đúng rồi, hôm nay chúng ta đi ngheca nhạc gì vậy?"



Tống Nam Xuyên lấy ra hai tấm vé vào từ trong túi, đưa cho Bùi Anh: "Buổi ca nhạc của Chu Nghi Nhiên."



Bùi Anh khẽ gật đầu một cái, nhìn dòng giới thiệu trên tấm vé: "Chu Nghi Nhiên, à, trước đây tôi đã từngthấy buổi hòa nhạc này trên blog, anh ta dường như rất nổi tiểng."



Tống Nam Xuyên nhướng mày lên: "Danh tiếng của cậu ta ở nước ngoài lớn hơn trong nước nhiều."



Bùi Anh có chút hiểu được đáp lại: "Đây hẳn là vé vào VIP đi, cảm giác rất sướng tay, bạn của anh thật hào phóng."



Tống Nam Xuyên cười một tiếng, tấm vé này là Tiếu Cố đưa cho anh, tìm hiểu sâu xa hơn nữa, là Chu Nghi Nhiên tự tay đưa cho bà xã Tiếu Cố của anh ấy. Ba người này có yêu hận tình thù gì trong đó anhcũng không rõ ràng lắm, dù sao hai tấm vé này cuối cùng là vào trong tay anh.



Anh mở máy tính bảng ra, tìm tin tức về buổi ca nhạc hôm nay, giới thiệu cho Bùi Anh các hạng mục ca nhạc trong buổi diễn.



"Trời ạ, còn có cả “Thiếu nữ biển sâu”, chuông điện thoại di động của tôi chính là bài này!" Bùi Anh có chút khẩn trương cầm di động của mình, bấm mở bài hát này, "Bản này của tôi là bản đàn vi-ô-lông."



Tống Nam Xuyên nghe một lúc, khẽ nhếch đuôi lông mày nhìn Bùi Anh: "Em rất thích bài hát này?"
Nhậm San San liếc cô một cái: "Cậu thuê thêm một người thì không cần tiền à? Bình thường phòng làm việc chỉ cần ba người là đủ, chỉ có đụng đến hoạt động lớn mới phải gấp rút như vậy."



Bùi Anh nhíu mày không phản bác cô ấy nữa: "Đúng rồi, tôi mang hai cái pizza đến, tất cả mọi người còn chưa ăn cơm phải không, trước ăn một chút đi đã."



Nghe được có ăn, trên mặt hai công nhân viên duy nhất trong phòng làm việc trong nháy mắt có thêm sinh khí, Nhậm San San thấy cái bộ dạng thèm ăn kia của bọn họ, cũng không có nô dịch bọn họ nữa: "Được rồi, mọi người trước đi rửa tay ăn một chút gì đi, mười lăm phút sau chúng ta lại tiếp tục."



Mặc dù chỉ có thời gian mười lăm phút để thở dốc, nhưng hai công nhân viên còn làm như được đại xá vậy. Nhậm San San và Bùi Anh ngồi cùng một chỗ ăn pizza, tranh thủ liếc cô một cái: "Tống Nam Xuyên mua?"



"Ừ..." Không biết vì cái gì, vừa bị Nhậm San San hỏi như vậy, Bùi Anh cảm giác có chút xấu hổ.



"A, tớ ở chỗ này bận việc.. sinh kế, cậu lại ở đó mà hoa tiền nguyệt hạ (Ý nói đi chơi với trai )."



"... Tớ đây không phải là bị cậu gọi về sao?"



Nhậm San San nhìn cô, ánh mắt trở nên hơi… khó có thể hình dung: "Tớ đây làgiúp cậu bồi dưỡng đi? Nếu tối nay cậu thực sự cùng anh ta đi ăn cơm, kết cục có khả năng nhất sau đó chính là cậu bị anh ta ăn hết!"



"Đã nói anh ấy không phải là người như vậy!"



"Ha ha, cô gái, kinh nghiệm sống của cậu vẫn chưa nhiều đâu." Nhậm San San khoan thai thở dài, "Quên đi, hết thảy đều phải xem tạo hóa của cậu, tớ giúp được cậu một lần, cũng không giúp được cậu lần thứ hai đâu."



"..." Bùi Anh trầm mặc nhìn cô ấy một hồi lâu, mới nói, "Kêu tớ về đây làm lao động tay chân nhất định phải tìm lý do đường hoàng như vậy sao?"



Nhậm San San: "..."



Cô gặm hai ba miếng liền ăn sạch pizza trên tay, lau lau tay chuẩn bị làm việc tiếp: "Vậy cậu liền tới thay thế tớ tiếp tục công việc đóng gói đi."



Bùi Anh bĩu môi: "Vậy cậu thì sao?"



"Tớ đi đóng dấu đơn chuyển phát và lấy hàng, cậu không quen thuộc với thương phẩm như tớ, chỉ thích hợp làm việc khổ cực. Từ phương diện này mà nói, cậu vẫn cònchưa nhận biết rất chuẩn xác về chính mình."



Bùi Anh: "..."



Lúc cô vừa nhìn thấy điện thoại của Nhậm San San gọi tới, nên trực tiếp tắt máy mới đúng.