Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 9 : Thật ngoan
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
Bùi Anh nhìn mình nói ra những lời này, bỗng chốc đầu đầy hắc tuyến.
Vì sao cô do do dự dự lâu như vậy, lại chọn một câu nói vô cùng bình thường như thế...
Đặc biệt cô còn muốn rút nó về, nhưng mà rút về thì đối phương sẽ gửi nhắc nhở đến... Máy vi tính tại sao lại phiền như vậy, nếu người ta đã rút về , nó không thể khiến người khác yên lặng rút về sao...
Ngay lúc cô đang hận máy vi tính không thể có tính người chút sao, Tống Nam Xuyên đột nhiên hồi âm lại.
Xuyên Xuyên: Buổi tối tốt lành. ^_^
Bùi Anh bị đánh trở tay không kịp, kế tiếp cô không biết phải nói gì!
So với cô tay chân đang luống cuống, thì ngược lại Tống Nam Xuyên thành thạo nói ra tin tức: "Hai ngày nay em bận gì thế? Tôi thấy em qua tám giờ mới ăn sáng, là do không có quay phim sao?"
Bùi Anh ngẩn người, không nghĩ tới anh tỉ mỉ như vậy, ngay cả thời gian cô ăn sáng cũng để ý ...
Bùi Anh: Dạ, đóng máy rồi thì sẽ không còn công việc orz nhưng mà tôi cùng bạn có mở một nơi bán hàng qua mạng đang rất sôi nổi, cũng tương đối bề bộn.
Xuyên Xuyên: Bán hàng qua mạng?
Bùi Anh: Dạ, bán nữ trang, công việc của tôi chủ yếu là người mẫu.
Tống Nam Xuyên nhớ tới lúc trước anh xem qua tư liệu của Bùi Anh đã gặp qua: "Thì ra là như vậy, em làm rất hợp ."
Bùi Anh: [ thẹn thùng ] chỉ là cùng bạn làm thêm nghề phụ, nếu như chỉ dựa vào tiền thông báo thì tôi đã chết đói rồi.
Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng, khóe miệng giơ lên gõ vào khung chat: "Đừng có gấp, công việc sẽ càng ngày càng nhiều , lần trước lúc tôi đến studio, đạo diễn còn tán thưởng em đấy , nói em diễn tốt hơn Đào Đào."
Bùi Anh nhìn anh nói, cười nhẹ một tiếng. Cô diễn tốt hơn Đào Đào thì đã sao, Đào Đào là nữ chính. Nhưng mà cô tin tưởng Tống Nam Xuyên nói không sai, công việc sẽ càng ngày càng nhiều , mọi việc cũng sẽ phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chỉ cần cô không ngừng nhắc nhở bản thân, và đợi thời cơ thích hợp đến.
Cô luôn là một người rất lạc quan.
Cô còn chưa phục hồi từ tin tức của Tống Nam Xuyên, chuông điện thoại di động không hề báo trước vang lên.
Bùi Anh có chút lơ mơ nhìn thoáng qua màn hình, lập tức lại bối rối.
Điện thoại là do Tống Nam Xuyên gọi tới.
Bùi Anh: Được , thời gian địa điểm ở đâu?
Xuyên Xuyên: Chiều mai hai giờ, tôi đến đón em.
Bùi Anh nghe rõ ràng tiếng tim mình đập, cố gắng trấn tĩnh nói với anh: "Được . ^_^ "
Đã định chuyện này, trước tiên Bùi Anh mở ra tủ quần áo, nhìn quần áo rực rỡ muôn màu bắt đầu chọn lựa quần áo ngày mai muốn mặc.
Nếu là đi xem ca nhạc, vậy thì thì phải mặc chỉnh chu một chút, cô mặc thử vài bộ, cuối cùng chọn bộ váy đỏ liền thân mà cô thích nhất.
Váy liền áo này năm nay thịnh hành một vai, mùa xuân năm nay vẫn còn chút lạnh, nhưng mà bởi vì đẹp cô cũng không quan tâm có lạnh hay không , hơn nữa cô có tóc dài phủ xuống, cũng cùng mặc một bộ quần áo vừa ý.
Chuẩn bị tốt về quần áo, Bùi Anh thoáng an tâm. Mặc dù cô cùng Tống Nam Xuyên đã cùng nhau ăn cơm chung hai lần, nhưng mà hai người đơn độc ra ngoài, còn là lần đầu tiên.
Nghĩ tới đây cô lại có chút khẩn trương, có nên nghĩ trước đề tài để ngày mai gặp mà mói không, tránh phải lúc đó thật nhạt nhẽo?
Bùi Anh thực nghiêm túc nghĩ, chỉ còn thiếu không lấy laptop ra mà ghi chép . Cảm thấy hết thảy phải hết sức cẩn thận, cô đột nhiên nhớ tới mình quên hỏi xem ca nhạc gì, cô cần phải biết trước thông tin nha.
Đang do dự có muốn hay không nhắn tin cho Tống Nam Xuyên, Bùi Anh quyết định... Được rồi , ngủ.
Đêm nay cô cũng không muốn lại mất ngủ cô muốn khí sắc tốt mới ra ngoài gặp người nha... Không, cô chỉ nói là nghe nhạc thôi.
Nằm không tới hai giây, Bùi Anh lại xoay người rời giường, tìm mặt nạ đắp lên mặt mình.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã quên.
Cuộc hẹn đi xem ca nhạc này khiến Bùi Anh vô cùng mong chờ, rốt cuộc đã tới.
Bùi Anh tỉ mỉ trang điểm cho mình, cô trang điểm không chuyên nghiệp như thợ, nhưng nhìn cũng được. Nhìn thời gian trên di động đã đến một giờ năm mươi, Bùi Anh càng ngày càng khẩn trương.
Tiếng đàn vi-ô-lông quen thuộc truyền đến, Bùi Anh đang cầm bánh ngọt, cô nhẹ nhàng hít một hơi, nhận điện thoại: "Xin chào, Tống tổng."
Tống Nam Xuyên cười một tiếng, ở đầu bên kia điện thoại nói: "Tôi đã đến dưới lầu nhà em , em chuẩn bị xong chưa?"
"Tốt rồi, tôi bây giờ xuống liền." Bùi Anh cúp điện thoại, giống như chiến sĩ lao ra sa trường mà bước xuống lầu.