Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 17 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Tiểu Lăng Tình



Beta: Đào



Tim Bùi Anh nhảy “bịch” một cái, giống như có một mầm mống được chôn giấu ở trong lòng nhiều năm đột nhiên chui từ dưới đất lên ngay bây giờ vậy.



Trong không khí giống như có một cảm xúc không tên đang chậm rãi chuyển động, cô không tiếng động đối mặt với Tống Nam Xuyên, nhiệt độ quanh thân tăng lên từng chút một



"Quấy rầy một chút, món ăn mà ngài gọi trước đó, hàu đông lạnh phối hợp với sữa chua du sa ti." Nhân viên phục vụ lại đến kịp thời một lần nữa, bày món ăn họ gọi lên bàn.



"Cảm ơn." Cuối cùng Bùi Anh cũng tránh ra được từ trong ánh mắt của Tống Nam Xuyên, nhìn con hàu trong đĩa trên bàn



Tống Nam Xuyên cũng không cố chấp với đề tài lúc trước, rất tự nhiên bắt đầu nói sang chuyện khác với Bùi Anh.



Bữa ăn tối này phải gọi là vô cùng thú vị, không chỉ vì thức ăn vô cùng ngon miệng, cực kỳ thỏa mãn dạ dày của Bùi Anh, chung đụng với Tống Nam Xuyên cũng hết sức thả lỏng, hơn nữa cô phát hiện, có gương mặt kia của Tống Nam Xuyên, khẩu vị của cô dường như tốt hơn trước.



Sau khi ăn xong món điểm tâm ngọt, là kem ly mà nhân viên phục vụ đã đề cử.



"Người làm món điểm tâm Twilight này là Kiều Nạp Sâm, anh ta vô cùng nổi danh trong phương diện này, đặc biệt là macaron do anh ta làm, ăn một lần có thể khiến người ta cả đời khó quên." Tống Nam Xuyên nhìn Bùi Anh ngồi ở đối diện ăn kem ly, cười nói với cô.



"Uh, macaron của anh ta siêu cấp nổi danh, là một trong những món điểm tâm ngọt kinh điển của Úc thị." Chỉ tiếc giá cả cũng vô cùng kinh điển, cô tổng cộng cũng chỉ nếm qua hai lần.



Tống Nam Xuyên nói: "Tôi đặc biệt giúp em đặt một phần macaron của Kiều Nạp Sâm làm bánh sinh nhật."



"??!" Bùi Anh còn chưa hết khiếp sợ, nhân viên phục vụ đã mang bánh ngọt đến đây, còn lễ phép nói với cô câu “sinh nhật vui vẻ”.



"Sinh nhật vui vẻ." Tống Nam Xuyên ngồi dưới ánh đèn, mỉm cười nhìn cô.



"Cảm, cảm ơn." Bùi Anh ấp úng đáp lời, cô phát hiện Tống Nam Xuyên đêm nay hình như đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cô dường như không có cách nào nhìn thẳng.



Cô lấy điện thoại di động ra, thẹn thùng cười với Tống Nam Xuyên: "Tôi có thể chụp hình sao? Nó quá đáng yêu."



"Đương nhiên."



Bùi Anh vui rạo rực chụp mấy tấm bánh ngọt macaron, mới cầm lấy một cái macaron màu hồng phấn, đưa lên bên môi cắn nhẹ một cái: "A, ăn rất ngon, là vị ô mai! Vỏ hạnh nhân vô cùng giòn xố , bên trong lại siêu cấp mềm mại a, còn có cả mùi sữa thơm nồng đậm của ô mai! Bên trong còn có cả nhân mứt ô mai nữa!"



Quả thực ăn ngon đến sắp bay lên! Cô có thể lại ăn thêm nữa!



Tống Nam Xuyên cười nói: "Cho nên nói các cô gái đều yếu mềm. Lòng không phải hư danh nói chơi."



Bùi Anh: "..."



Vừa rồi kế hoạch coi như là thất bại. Trò đùa sắc đẹp sao?



Cô ho một tiếng, đưa một cái macaron cho Tống Nam Xuyên: "Anh cũng nếm thử đi."



Tống Nam Xuyên cười nhận lấy.



Bùi Anh: "..."



Làm sao lại cảm thấy kỳ quái như vậy! Quả nhiên là đàn ông đều tương đối hạ lưu!



Sau khi Tống Nam Xuyên ăn xong miếng macaron mà Bùi Anh cho anh kia, dùng khăn giấy lau tay: "Em mới vừa nói em thích Quỳnh – Thù Lỵ Á?"



Bùi Anh gật đầu: "Đúng vậy, cô ấy lớn lên rất xinh đẹp đó, so sánh với các ngôi sao nữ hiện tại có một loại phong thái rất khác biệt. Tôi thích nhất là cô ấy diễn “Sunday”, mỗi một cảnh của cô ấy ở trong đó đều đẹp đến không thể bắt bẻ được!"



Tống Nam Xuyên nói: "Nhà của tôi vừa vặn có Blu-ray Disc của “Sunday”, em muốn đi xem một lần không?"



"Thật sao? Anh vậy mà có Blu-ray Disc của bộ phim này?" Bùi Anh kinh ngạc nhìn anh, niên đại của bộ phim này đã rất xưa rồi, trước kia cô đã cố gắng đi tìm phiên bản chiếu lại ở trên internet, thế nhưng chất lượng cảnh quay đều hoàn toàn không phù hợp ý muốn.



So với cô kinh ngạc, Tống Nam Xuyên cười đến vô cùng nhạt: "Nhà của tôi có không ít Blu-ray Disc của các bộ điện ảnh kinh điển xưa."



Bùi Anh bừng tỉnh ồ lên một tiếng, cô còn tưởng rằng hiện tại trong nhà những người đàn ông chỉ có Tiểu Hoàng. Phiến CD-ROM, thì ra cũng sẽ có người trong nhà đều cất giữ Blu-ray Disc của các bộ điện ảnh thời xưa.



Thưởng thức của một Tổng giám đốc đương nhiên là phải tao nhã một chút.



Sau khi quyết định như vậy, hai người rời khỏi nhà hàng, Tống Nam Xuyên trực tiếp bảo tài xế lái xe trở về nhà của mình.



Cho đến khi Bùi Anh đứng cửa khu nhà cấp cao Tống Nam Xuyên mua ở A thị kia, cô mới phát giác được có một gì đó không thích hợp.



Cô vậy mà lại đến nhà của Tống Nam Xuyên? Còn là lúc đêm khuya?



Sau khi ý thức được điều này, trong lòng Bùi Anh có chút luống cuống không thể khống chế được. Tống Nam Xuyên thấy cô đứng ở cửa ngẩn người, lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?"



"Không, không phải." Bùi Anh lắc đầu, ý niệm lóe qua đầu tiên trong đầu, lại là may là lúc cô rời khỏi nhà hàng đã thoa lại son môi.



Nhà của Tống Nam Xuyên phù hợp với tất cả tưởng tượng của Bùi Anh về một khu nhà cao cấp , trang hoàng theo phong cách châu Âu, còn có cả sân thượng, đi vào liền cảm thấy mình giống như một công chúa nhỏ.



Sofa trong phòng khách hết sức rộng rãi, chất da cũng vô cùng mềm mại, đối diện sofa chính là một cái TV LCD cực lớn, gần như chiếm một nửa mặt tường.



Tống Nam Xuyên tìm trong ngăn tủ chứa đĩa ở bên cạnh trong chốc lát, liền nhìn thấy bộ phim anh muốn tìm kia, "Sunday".



Sau khi Blu-ray Disc bắt đầu phát, anh xoay người, nhìn Bùi Anh đang ngồi trên sofa một cách hơi gò bó, hỏi: "Em không ngại tôi chỉnh đèn trong phòng khách tối đi một chút chứ?"



"Không, không ngại." Sau khi Bùi Anh nói ra những lời này, mới phát hiện giọng của mình có chút cứng ngắc.



Quá khẩn trương nha! Cô lần đầu tiên ở một mình trong nhà của một người đàn ông.



Sau khi Tống Nam Xuyên chỉnh ánh sáng tối đi liền đến bên cạnh Bùi Anh ngồi xuống. Cảm giác được sofa bên cạnh khẽ lún xuống một chút, toàn thân Bùi Anh đều căng thẳng.



Phát giác được cô căng thẳng, viền môi Tống Nam Xuyên chậm rãi gợn lên, anh cầm một cái macaron vừa rồi mang về từ nhà hàng đưa cho cô: "Muốn ăn một miếng nữa không?"



"Được, cảm ơn." Bùi Anh nhận lấy macaron anh đưa cho, cắn một cái, từng chút ngọt ngấy thấm vào từ kẽ răng, thực khiến cho thần kinh của cô thả lỏng một chút.



Bộ phim bắt đầu chiếu, lực chú ý của hai người cũng tập trung ở trên chiếc TV lớn trước mặt.



Blu-ray Disc quả nhiên không giống bình thường, cho dù hình ảnh bị phóng to đến như vậy, cũng vẫn vô cùng rõ ràng. Hiệu quả âm thanh cũng đặc biệt tốt, mỗi một lời kịch dường như đều đập vào trên đầu quả tim của người nghe.



Từ lúc chuyện xưa bắt đầu, Bùi Anh cũng dần dần trầm tĩnh lại. “Sunday” là một câu chuyện dành cho giới trẻ, nội dung vở kịch phát triển cực kỳ thong thả, lại sẽ không khiến người khác cảm thấy nhàm chán, khúc dương cầm xuyên suốt từ đầu đến cuối lại mang theo một loại đau thương đặc biệt.



Nhưng trong phim ảnh của giới trẻ cũng khó tránh khỏi có vài cảnh thân mật trước ống kính.



Đoạn diễn nam nữ chính vụng trộm ăn trái cấm kia mặc dù quay vô cùng mờ mịt, nhưng vẫn mập mờ đến mức khiến người ta nhịn không được mặt đỏ, tim đập dồn dập.



Bùi Anh giống như là muốn tránh nhìn cái gì đó, vụng trộm dời đi ánh mắt, kết quả không cẩn thận đụng phải ánh mắt của Tống Nam Xuyên.



Khúc dương cầm trong phim vẫn chậm rãi tiếp tục, Bùi Anh nhìn con mắt của Tống Nam Xuyên, trái tim nhảy lên cực nhanh.



Nốt ruồi hình giọt lệ ở dưới khóe mắt của Tống Nam Xuyên, dưới ánh sáng ảm đạm trong phòng như ẩn như hiện, ánh mắt của anh phảng phất như có từ tính, một khi bị khóa lại, sẽ không thể nào dời đi.


Đợi chút, con người Tống Nam Xuyên có phải xảy ra vấn đề gì hay không? Vì sao sau khi trai qua cái kia tối hôm qua, anh tựa như được giải phóng, cả người đều đậm mùi trần tục?



"Nhưng mà anh thích chân của em nhất." Tống Nam Xuyên nói, tay đã sờ soạng đi lên. Bùi Anh giống như chạm phải điện, lui về sau một bước: "Anh làm gì thế?"



Tống Nam Xuyên khẽ mỉm cười: "Làm."



Bùi Anh: "..."



Cô không có từ nào thô tục như vậy. Tiết mục ngắn trung tỉnh táo lại, trước mắt một trận trời đất quay cuồng, nháy mắt cả người bị Tống Nam Xuyên đỡ ở trên tường.



Không nói lời gì hôn lên môi cô, Tống Nam Xuyên dùng đầu lưỡi cạy hàm răng cô ra, xông vào. Kỹ thuật hôn của anh quá mức cao siêu, Bùi Anh không ý thức liền bị anh hôn đến đầu óc choáng váng, hai tay không kìm nổi lòng quàng lên cổ anh.



Ngay lúc hai người đang hôn đến khó mà tách ra được, chuông cửa không đúng lúc truyền tới: "Xin chào Tống tiên sinh, chúng tôi giao đồ ăn."



Tống Nam Xuyên lưu luyến không rời buông Bùi Anh ra, lại hôn lên môi cô một cái mới xoay người sang chỗ khác mở cửa.



Bùi Anh cũng thừa dịp này khôi phục tinh thần, vừa rồi nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lại bị anh ăn!



Cô sửa sang lại trang phục trên người, thấy Tống Nam Xuyên dọn thức ăn lên bàn xong xuôi, quệt quệt khóe môi đi tới ngồi xuống.



"Sao lại nhìn anh như vậy?" Tống Nam Xuyên đặt món cuối cùng lên bàn, cười với cô một cái.



Bùi Anh nâng cằm lên nhìn anh: "Kỹ thuật hôn của anh tốt như vậy, là do quen nhiều bạn gái sao?"



Tống Nam Xuyên dừng động tác một chút, hai tay chống ở trên bàn nhìn lại cô: " Lúc du học ở nước ngoài đã từng quen bạn gái, nhưng anh với cô ấy không thường xuyên hôn môi, chỉ là anh có thể học hỏi tương đối nhanh."



"..."



Bùi Anh cái rãnh còn không có phun ra miệng, Tống Nam Xuyên lại cúi người xuống, nhìn thẳng cô, giọng nói ái muội: "Nhưng mà loại chuyện tối hôm qua, anh chỉ từng làm với em."



Anh nhắc tới chuyện tối hôm qua mặt Bùi Anh càng đỏ, Tống Nam Xuyên thấy cô vẫn luôn cúi đầu, khẽ cười nghiêng đến tai cô: "Em còn trẻ như vậy, nhất định là còn nụ hôn đâu đi?"



Bùi Anh: "..."



"Ai cần anh lo!" Bùi Anh đẩy anh ra, cầm lấy đũa buồn bực ăn cơm.



Tống Nam Xuyên cũng không trêu cô nữa, chỉ vỗ nhẹ tay cô, nói: "Trước khi ăn cơm cũng không biết rửa tay trước?"



Bùi Anh: "..."



Cô tức giận để đũa xuống đi rửa tay.



Trên bàn cơm, Tống Nam Xuyên gắp cho Bùi Anh không ít món ăn, giống như rất sợ cô không ăn. May mắn là Bùi Anh không ăn uống điều độ, nếu không còn có thể đứng lên cùng tranh luận với anh vấn đề này.



Tống Nam Xuyên thấy trong bát của Bùi Anh đã đầy đến mức không đặt vào được nữa, cuối cùng mới gắp thức ăn cho mình: "Hôm nay em không vui sao?"



Anh giống như vô tình hỏi một câu.



Bùi Anh ngẩn người, cô vẫn cho rằng mình che giấu cảm xúc rất tốt, không nghĩ tới Tống Nam Xuyên bề ngoài như vậy lại rất nhạy cảm.



Cô chọc chọc một cái vào bát cơm, gật đầu nói: "Hôm nay em với mẹ ầm ĩ một trận."



"Vì cái gì?"



Bùi Anh cắn cắn khóe miệng: "Ba mẹ em trọng nam khinh nữ, bọn họ rất thương em trai em, lại không hề thương em như thế. Hiện tại em đã đi làm, em trai còn học đại học, em trợ cấp cho gia đình cũng không sao, nhưng hôm nay bọn họ đọc báo, biết anh và em đang quen nhau..."



Câu kế tiếp cho dù cô không nói thêm gì nữa, Tống Nam Xuyên cũng có thể đoán được đại khái. Anh đưa tay vuốt vuốt tóc cô, an ủi: "Không sao, bọn họ không thương em, còn có anh thương em."



Một câu nói lại khiến lòng Bùi Anh chấn động.



Cô ngước mắt nhìn Tống Nam Xuyên, ánh mắt giống như con thỏ ngây thơ lại vô tội: "Em không thích bọn họ lợi dụng tiền của anh..."



Loại cảm giác này thực sự rất tệ, cô thật tâm thích Tống Nam Xuyên, Tống Nam Xuyên cũng là người từ trước tới nay đối xử tốt với cô nhất.



Cô không muốn ba mẹ dùng ánh mắt nhìn miếng thịt béo để nhìn anh.



Tống Nam Xuyên cười nói: "Tiền ta có tốt như vậy sao? Bọn họ cũng không phải là em." Anh nói, duỗi tay nhéo nhéo mặt Bùi Anh, "Được rồi, ăn cơm, em lại nhìn anh như vậy, anh lại muốn hôn em."



"..." Bùi Anh sợ anh thật sự làm, vội vàng cúi đầu xuống ăn cơm.



Sau khi ăn cơm xong cũng không cần tự rửa bát, Tống Nam Xuyên lại gọi nhân viên nhà hàng đến đem bát đũa về.



Anh lại điều chỉnh đèn trong phòng khách tối lại, lấy một đĩa Blu-ray trong ngăn tủ ra.



Quả nhiên vẫn là Quỳnh Lài.



Lần này Bùi Anh luôn nhịn không được nghiêng mắt nhìn lên đùi cô, thực sự vừa dài vừa đẹp... Quỳnh Lài kia đã vốn rất nổi tiếng là chân dài.



Ban đầu cô cũng chỉ đóng những bộ phim tình cảm trong sáng, không có tình tiết nhanh như thể loại hiện đại đô thị, giống như nước nước suối róc rách chậm rãi chảy ra sông.



Tống Nam Xuyên không biết từ khi nào đã áp trên người cô, hôn lên môi cô. Ở dưới bầu không khí này, người bình thường sẽ trở nên đặc biệt mẫn cảm, đặc biệt là người mình thích lại ngồi ở bên cạnh mình.



Chờ đến khi anh buông nụ hôn ở xương quai xanh của cô, Bùi Anh mới phát hiện mình đã nằm ở trên ghế sofa.



Đêm qua nếm trải đủ các mùi vị khiến trong lòng cô có cảnh giác, cô đè lại Tống Nam Xuyên đang châm lửa bốn phía trên người mình, nhẹ nói: "Tối hôm qua mới làm, hôm nay không cần..."



Lời này mặc dù khó có thể mở miệng, nhưng cô không thể không nói! Vạn nhất Tống Nam Xuyên lại vác súng ra trận thì làm sao bây giờ! (Editor: Đọc xong phun nước vào màn hình hahaha =)))))



Tống Nam Xuyên hôn ở trên khóa mắt cô một cái, thấp giọng nỉ non: "Ừ, anh không làm."



Liền chà xát.



Bùi Anh không hiểu ý ngoài lời của anh, dù sao cũng yên tâm. Tống Nam Xuyên lại hôn cô một lúc, mới hỏi ở bên tai cô: "Còn đau sao?"



"... Ừm, khá hơn nhiều..."



"Xin lỗi, tối hôm qua anh nên kiềm chế một chút."



"Ừm..." Bùi Anh quay đầu không nhìn anh, "Thật ra sau đó em nói đau, anh cũng khắc chế chút ít..."



Tống Nam Xuyên cười nhẹ một tiếng, rời khỏi người cô: "Anh đi tắm."



Bùi Anh nhìn bóng lưng anh,khẳng định chắc chắn anh đi phòng tắm để tự dập tắt dục vọng vừa châm của mình...



Cô lấy điện thoại ở trong túi, nhắn một tin cho Nhậm San San.



"San San, hiện tại tớ đã tin lời cậu, không sợ lưu manh có văn hóa, chỉ sợ sắc lang có kiên nhẫn. QAQ"



Trên đời này quả nhiên không có gì đàn ông nào gọi là chính nhân quân tử.