Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 18 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)

Beta: Hương



Nhậm San San nhìn tin nhắn Bùi Anh gửi tới, lông mi khẽ giật giật.



Nữa đêm mà cô ấy còn gửi cho mình xem cái loại tin nhắn này, là muốn khoe khoang cô có đàn ông còn cười nhạo mình chăn đơn gối chiếc khó ngủ hay sao?



Ha ha.



Nhậm San San: Bùi Anh cậu mới qua lại vài ngày, mà đã khoe khoang đàn ông? [ mỉm cười ]



Bùi Anh: Khoe khoang chỗ nào?! Rõ ràng là kể khổ mà!



Nhậm San San: Tố khổ? Là muốn nói cho tớ biết cái đó của người đàn ông nhà cậu.Lớn.Mạnh mẽ. Tốt.Phải không?[ mỉm cười ]



Bùi Anh: ... ...



Mặc kệ nói với cô ấy cái gì cũng có thể bị cô ấy xem thành đề tài dơ bẩn. Bùi Anh quyết định buông tha kể khổ với cô ấy.



Lúc Tống Nam Xuyên tắm rửa xong đi ra, thấy cô còn ngủ ở trên sô pha, một bên dùng khăn lông lau tóc, một bên đã đi tới: "Sao còn nằm ở chỗ này? Em cũng đi tắm đi, sau đó ngủ."



"Được..." Bùi Anh đáp một tiếng, ngoan ngoãn lên lầu tắm rửa.Lúc từ phòng tắm đi ra, thấy Tống Nam Xuyên ngồi ở trên giường đợi cô, nội tâm liền chấn động một trận.



Cô ngủ một mình nhiều năm, trong nhất thời rất khó thích nghi với cảm giác bên cạnh có thêm một người đàn ông nữa. Tối hôm qua là bởi vì quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ, đêm nay thanh tỉnh như vậy... Cô làm sao ngủ được a!



Cô đứng ở cửa phòng tắm trong chốc lát, hỏi Tống Nam Xuyên: "Nơi này chắc có phòngkhác nhỉ?"



Đuôi lông mày của Tống Nam Xuyên khẽ nhíu: "Em còn muốn qua phòng khác ngủ?"



"Ách..."



Cô ấp úng đứng tại chỗ, Tống Nam Xuyên như là nhìn thấu cô, cười nhẹ một tiếng, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: "Ngủ ở đây, ngủ nhiều mấy lần sẽ thành thói quen."



Bùi Anh: "..."



Tại sao anh lại nói một cách tự nhiên như thế!



đầu óc cô căng cứng đi tới, Nằm xuống bên cạnhTống Nam Xuyên, đắp chăn nhắm mắt lại.




"Uh, cô cũng xem như là xuất thântừ một ca sĩ bước vào showbiz, lâu như vậy mới hát bài đầu tiên, cũng có thể ca hát trở lại." Trần Thắng giải thích, "Bài hát này viết cũng không tệ, hơn nữa tôi còn giúp cô tranh thủ để Kiều Dĩ Thần sáng tác a!"



Bùi Anh vừa nghe tên Kiều Dĩ Thần, trong lòng liền lộp bộp một cái.



Người nay là nhạc sĩ nổi tiếng trong giới âm nhạc,có cùng cô gặp qua là ba năm trước



Khi đó cô nằm trong nhóm nhạc nữ dễ thương, Trần Thắng thật vất vả giúp các cô hẹn Kiều Dĩ Thần thu âm đơn khúc, kết quả hai nữ sinh mới vừa 20 tuổi, ở trong phòng thu âm bị Kiều đại nhạc sĩ mắng đến không còn lành lặn, thậm chí bắt đầu hoài nghi đời người.



Ngoài ra còn một nữ sinh trong nhóm còn khóc tại chỗ nói chết cũng không cần Kiều Dĩ Thần ghi âm cho các cô ấy, Kiều Dĩ Thần cũng một bộ bộ dáng " Thích thu hay không thích thì tùy, thừa lúc còn sớm nhanh cút đi", chuyện này cứ như vậy bị hủy bỏ( tan vỡ).



Mặc dù đơn khúc cuối cùng đã đổi người chế tác, nhưng Kiều Dĩ Thần vần còn là một bóng ma lưu lại trong tâm Bùi Anh.



Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô lên mạng tìm kiếm tư liệu của vị nhạc sĩ này, sau đó bị ánh sáng màu vàng lấp lánh từ lý lịch của anh ta rung động. Lúc tìm kiếm còn thuận tiện tìm được Weibo của anh ta, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô vụng trộm chú ý anh ta.



Khi đó Weibo của Kiều Dĩ Thần vẫn rất lặng lẽ,không tiếng tăm, so với người hăm mộ hiện tại của cô thì kém hơn nhiều.Anh ta không thường đổi mới Weibo, chỉ ngẫu nhiên đăng lên tác phẩm của mình, hoặc là video diễn tấu các loại nhạc cụ.



Chuông điện thoại của Bùi Anh là bản vi-ô-lông ( Thâm Hải Thiếu Nữ ), chính là phát hiện từ Weibo của anh ta.



Lần đầu cô nghe bài hát này, lập tức bị làm cho hết sức kinh ngạc. Mặc dù ở phòng thu âm Kiều Dĩ Thần tạo thành tổn thương trong lòng cô, đến nỗi còn có bóng ma lưu lại, nhưng đối với tài hoa củaKiều Dĩ Thần trong âm nhạc, cô cũng phải công nhận.



Thật ra càng hiểu rõ Kiều Dĩ Thần, cô càng cảm giác được lúc trước anh ta ở trong phòng thu âm mắng cực kỳ đúng, bọn cô xác thực hát quá kém. Nếu như còn có cơ hội được Kiều Dĩ Thần giúp mình ghi âm, cô nhất định sẽ hát tốt hơn.



Không có nghĩ tới cơ hội này sẽ đến thật.



Trần Thắng bên kia thấy cô vẫn không có động tĩnh gì, lại mở miệng hỏi: "Như thế nào, cô không muốn hát sao?"



"Không có."Bùi Anh cầm lấy điện thoại, hạ quyết tâm, "Tôi đồng ý hát."



Không phải là Kiều Dĩ Thần sao, tới thì tới đi! Cô cũng không tin lần này cô còn có thể ở trong phòng thu âm bị mắng mà biến thành chó!