Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 21 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Sokute_112k

Beta: Hương Kyomi





Một tập văn kiện từ luật sư của Tống Nam Xuyên khiến cho mấy tay paparzzi* trởnên an phận hơn rất nhiều, những chuyện trước đây của anh và Bùi Anh có kể đến phần thứ 4 cũng không hết.



*Paparazzi: thợ săn ảnh.



“Tống tổng của cậu thật lợi hại, những paparazi này bình thường vô cùng pháchlối, một tập văn kiện này của luật sư vừa đưa ra liền nhanh như chớp xoá bỏ weibo, yên tĩnh như gà.” Nhậm San San vừa dạo quanh weibo vừa nói với Bùi Anh.



Bùi Anh hơi ngước mắt lên, thợtrang điểm hiện đang trang điểm cho cô, cô không dám động đậy quá mạnh: “Những tên paparazzi này thường khi dễ các minh tinh, còn công ty của Tống Nam Xuyên khẳng định là có cả đoàn luật sư, bọn họ nào dám trực tiếp chống lại người ta.”



“Đúng thế, Tống thị là công ty lớn như vậy, chỉ vài phút cũng đủ khiến bọn họ phá sản rồi.” Nhậm San San vừa nói liền đứng dậy, tỏ vẻ hâm mộ: “Tớ cũng muốn tóm được một anh chàng giám đốc a, Tống tổng của cậu có người bạn nào làm tổng giám đốc không thế?”



Bùi Anh: “... Có cũng không muốn giới thiệu cho cậu được chưa, tớ không muốn làm hại đến người khác đâu.”



Nhậm San San: “...”



Cô mất hứng trừng mắt với Bùi Anh: “ Lời nói này của cậu là có ý gì? Tớ mặc dù chân không dài như cậu, nhưng chỗ nào cần có đều có cả, như thế nào lại thành hại người ta chứ?”



“... Chính là vì cậu rất có tư vị, thân hình lại hấp dẫn người khácnhư vậy nên tớ mới sợ cậu đem người ta chơi đến không thể xuống được giường.”



Nhậm San San vốn còn định phản bác cô, chợt nghĩ lại lời nói vừa rồi, kinh ngạc: “Bùi Anh, quả là có bạn trai rồi có khác, lời nói đã bắt kịp được trình độ của tớ nha.”



Bùi Anh: “...”



Có một người bạn như Nhậm San San, lại còn có một bạn trai như Tống Nam Xuyên... Cô nên làm thế nào để giữ bản thân trong sáng được cơ chứ!



Cô lại lần nữa cảm thấy linh hồn mình như đang bị tra tấn.



Sau khi trang điểm xong, công việc chụp hình được triển khai một cách “ như hỏa như đồ”*



如火如荼.: Một câu thành ngữ trung quốc, ở đây tú trắng xóa như cỏ tranh (cây lau), đỏ rực như lửa, gần giống như câu “ Quân dung chi thịnh” đều ám chỉ sự thịnh vượng, dồi dào, sự kịch liệt mạnh mẽ hoặc là quyết liệt.



Lần này quần áo mà Nhậm San San chụp có chủ đề là “Sắc màu trái cây”, ngoài quần áo có thiết kế hoạ tiết in hình trái cây, mọi người còn cố ý chuẩn bị thêm rất nhiều trái cây làm đạo cụ để ảnh chụp lên trông sẽ ngon miệng hơn.



Bùi Anh được trang điểm xong nhìn đặc biệt mềm mại đáng yêu, đuôi mắt tô một chút màu đỏ bóng, còn đính vài hạt sáng nho nhỏ, mười phần ra dáng thiếu nữ.



Lần này trang phục được đưa lên trang bán hàng online không nhiều, công việc chụp hình rất nhanh đã làm được một nửa , trong lúc đi thay quần áo, Bùi Anh ăn vụng một quả dâu tây, gửi cho Tống Nam Xuyên cái ảnh đẹp nhất.




Tống nam Xuyên không nhờ anh ta bày ra bàn ăn, nhận hộp cơm xong liền bảo anh ta đi. Tự mình đem thức ăn dọn ra từng món một, Tống Nam Xuyên đang định đi lên lầu gọi Bùi Anh xuống ăn cơm liền thấy cô đã đi xuống.



“Vừa đúng lúc.” Tống Nam Xuyên nhìn cô cười cười: “Có phải hay không ngửi thấy mùi thơm liền tự mình đi xuống?”



Bùi Anh cau mũi: “Phở ốc của em đâu?”



“Đổ hết rồi.” Tống Nam Xuyên nói rất thản nhiên.



“Anh như thế nào có thể đổ hết?”



“Kia sao lại không thể? Chẳng lẽ em còn muốn ăn? Nó đã nguội lạnh rồi.”



Bùi Anh mất hưng ngồi vào bàn ăn nhìn anh: “Sau này anh sẽ hối hận, nếu đã nếm qua thì chắc chắn sẽ thích hương vị của phở ốc.”



Lông mày Tống Nam Xuyên nhảy lên: “Anh sẽ không nếm thử.” Ngửi mùi vị kia là đủ rồi sao anh còn dám nếm thử chứ.



Hai người cơm nước xong, Tống Nam Xuyên lại gọi nhà hàng đến dọn mâm đi rồi kéo Bùi Anh vào phòng khách xem Bluray Disc.



Bùi Anh bây giờ đối với Bluray Disc trở thành bóng ma trong lòng, nhưng không biết có phải vì mới quan hệ xong không mà lần này Tống Nam Xuyên lại hết sức thành thật, yên lặng ngồi một bên cùng cô xem hết phim một cách nghiêm chỉnh.



Lúc màn hình bắt đầu chiếu danh sách diễn viên và nhân viên, Tống Nam Xuyên kéo cô qua dựa vào vai, cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Mấy ngày nữa anh muốn đi nước ngoài một chuyến.”



“Đi nước ngoài?” Bùi Anh ngẩn người: “Đi đâu?”



New York, công ty có chút việc nhất định phải là anh tự mình xử lý.”



“Ồ... ” Bùi Anh nhẹ gật đầu một cái.



Tống Nam Xuyên ôm cô, trong mắt là có chút lưu luyến không thôi: “Làm xong việc sẽ trở về, nhiều nhất mất một tuần.”



“Ừ.”



“Nếu không em đi cùng anh đi?”



“... Em còn phải chụp MV nữa.”



“Cho nên mới không muốn em làm việc.” Tống Nam Xuyên đầy bất mãn cắn nhẹ môi cô một cái: “Chờ anh trở về.”