Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 22 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Tống Nam Xuyên có chuyến công tác mất hai ngày, trước khi đi một ngày, anh kéo Bùi Anh triền miên cả đêm.



Sáng sớm hôm sau Bùi Anh cùng anh đi sân bay, Tống Nam Xuyên đứng ở phòng đợi nhắc nhở cô: "Anh đã giúp điện thoại em liên lạc được số quốc tế, hãy nhớ mỗi ngày đều điện cho anh."



"Vậy, nếu anh đang bận thì sao?"



"Nghe điện thoại của em quan trọng hơn."



"Phốc." Bùi Anh nhịn không được cười ra tiếng, "Anh là một tổng giám đốc ương ngạnh tùy hứng."



Tống Nam Xuyên nhíu mày, tiếp tục nói: "Còn phải mỗi ngày nhớ đến anh ba lần."



Bùi Anh trừng mắt nhìn: "Bốn lần không được sao?"



Tống Nam Xuyên nhếch khóe miệng lên hôn cô: "Đương nhiên là càng nhiều càng tốt."



Một cặp tình nhân còn lưu luyến chia tay, tiểu Trương chịu áp lực đi đến phá phong cảnh: "Tống tổng, bây giờ nên lên máy bay ."



Tống Nam Xuyên hơi nhíu mày, mặc dù trong lòng có chút không muốn, cũng phải buông Bùi Anh ra: "Anh đi đây, em phải chăm sóc bản thân thật tốt, còn nhớ ăn cơm đúng giờ."



Bùi Anh nói: "Anh phải nhớ ăn cơm thật ngon, đừng vì bận rộn liền không quan tâm đến ."



Tống Nam Xuyên cười: "Chuyện anh bận rộn mỗi ngày chính là nhớ em."



Bùi Anh: "..."



Sáng nay Tống tổng vừaăn trộm mật ong sao? Miệng ngọt như vậy...



"Được rồi, anh phải đi, tạm biệt." Tống Nam Xuyên cho cô goodbye kiss, mới cùng tiểu Trương đi về phía cửa lên máy bay.



Bùi Anh nhìn bóng lung của anh biến mất, mới một mình trở về.



Lúc đến là lái xe chở cô và Tống Nam Xuyên đến , lúc này lái xe vẫn còn chờ ở ngoài sân bay. Thấy Bùi Anh, anh ta lễ phép hỏi: "Bùi tiểu thư, bây giờ đi đâu nhi?"



Bùi Anh suy nghĩ một chút nói: "Anh đưa tôi về nhà trọ đi."
Hắn rủ mắt cười nhẹ một tiếng, nhìn tiểu Trương hỏi: "Tôi không ăn cơm, cậu muốn mách lẻo với cô ấy sao?"



"Không dám." Tiểu Trươngkhéo léo cúi đầu.



Tống Nam Xuyên ngoài miệng còn cười, đi về phía thang máy: "Đi thôi, đi ăn cơm trưa, nhà hàng đã sắp đóng cửa."



Anh cùng tiểu Trương đi một nhà hàng Tây bọn họ hay đếm, vào lúc này nhà hàng cũng sắp hết giờ buôn bán, bởi vì Tống Nam Xuyên cùng ông chủ có quen biết, cho nên phòng bếp vẫn tiếp tục phục vụ anh.



"Hôm nay món chính là tôm hùm rưới nước sốt kiểu Mỹ." Thức ăn của Tống Nam Xuyên là do chính tay đầu bếp tự mình bưng lên ông cùng Tống Nam Xuyên đã quen biết nhiều năm, đây cũng là đầu bếp chính mà Tống Nam Xuyên yêu thích.



"Cảm ơn." Tống Nam Xuyên cầm lấy dao nĩa nếm thử một miếng, ánh mắt lập tức liền biến đổi, "Không hổ là món chính tôm hùm, Anh Anh..."



Anh vô ý thức ngẩng đầu, muốn Bùi Anh cũng nếm thử, lại đột nhiên phát hiện, đối diện không có một bóng người.



Tiểu Trương làm bộ như baen thân không nghe thấy gì cả, tiếp tục yên tĩnh ngồi bên cạnh anh,giống như đang không hề tồn tại.



Tống Nam Xuyên ý thức được mình đang ở nước ngoài, ánh mắt dần dần ảm đạm, ngay cả tôm hùm trong mâm, cũng không có hứng thú ăn.



Đầu bếp chính không rõ chuyện gì đứng ở một bên, thấy anh đột nhiên ngừng lại, cho rằng món ăn của mình có vấn đề gì: "Tống tiên sinh, tôm hùm có vấn đề gì sao?"



Tống Nam Xuyên ngẩng đầu nhìn ông ta cười: "Không, nó rất ngon."



Ngon đến nỗi anh muốn cùng Bùi Anh cùng nhau chia sẻ.



Anh chụp một tấm hình, gửi cho Bùi Anh: "Buổi trưa hôm nay ăn tôm hùm, hương vị vô cùng ngon, lần sau dẫn em cùng đi ăn, em nhất định sẽ thích ."



Buổi sáng Bùi Anh rời giường lúc bảy giờ rưỡi, mới phát hiện vừa mới qua lúc chạng vạng sáng, Tống Nam Xuyên gửi cho mình một tấm ảnh chụp tôm hùm.



Bùi Anh: "..."



Mới sáng sớm đã báo cáo rồi.



Nhưng mà tôm hùm này nhìn qua rất ngon.