Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 23 :
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
Edit: Tiểu Lăng Tình (Ngân Lam)
Beta: Đào Sindy
Ngày Tống Nam Xuyên đi, cô liền thêm thời gian ở New York vào đồng hồ giờ quốc tế trên điện thoại. Nhìn hiện tại ở New York đã qua bảy giờ tối, cô yên tâm gọi điện qua.
Điện thoại mới vang lên một tiếng, thì Tống Nam Xuyên đã nhận: "Anh Anh, nhớ anh không?"
Bùi Anh nhíu mũi nói: "Mới sáng sớm đã thấy anh gửi ảnh tôm hùm, thật sự là quá nhớ anh."
Tống Nam Xuyên cười hai tiếng: "Lần sau dẫn em cùng đi ăn, nhân tiện đi chơi khắp nơi luôn."
"... Hừ."
"Bên kia, em hiện tại mới qua bảy giờ sáng, em dậy sớm như vậy à? Có công việc mới sao?"
"Đúng vậy." Nói đến việc này, tinh thần của Bùi Anh liền phấn chấn lên, "Có một bộ phim điện ảnh hàng đầu, đang tuyển nữ chính, em chuẩn bị tham gia thử vai, sáng sớm hôm nay phải đi học một khóa vũ đạo ở công ty."
"Học vũ đạo?"
"Uh, nữ chính lần này là một diễn viên múa, đạo diễn muốn kiểm tra trình độ khiêu vũ của bọn em."
"Thì ra là như vậy."
Bùi Anh bật dậy từ trên giường, đi vào phòng tắm: "Vậy em không nói với anh nữa, em phải đến công ty đi học rồi."
“Được rồi, nhớ ăn sáng đó." Tống Nam Xuyên nói, rồi hôn một cái vào microphone của điện thoại.
Bùi Anh nghe thấy bên kia truyền đến một tiếng “Chụt”, cả khuôn mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng.
Ăn sáng xong lại xuống lầu đút mèo ăn, Bùi Anh vẫn là trước sau như một tự đánh xe chạy tới studio.
Khóa học buổi sáng thật ra là đến chín giờ mới bắt đầu, cô đến phòng vũ đạo sớm, trước tiên làm nóng thân thể của mình, thử nhảy lên theo video.
Sắp đến chín giờ, Đào Đào cũng tới, Bùi Anh gật đầu với cô ta một cái, xem như chào hỏi, lại tiếp tục kéo duỗi gân cốt.
Tống Nam Xuyên nói: "Các loại túi xách, quần áo, giày dép hàng hiệu, hay là mua cho em cả một bộ luôn?"
"Ha ha ha ha, được." Bùi Anh nhịn không được bật cười, rất thoải mái.
Tống Nam Xuyên cũng cười rộ lên với cô: "Được rồi, nếu đã mệt mỏi thì đi ngủ sớm đi, mơ một giấc mộng đẹp." Sau đó lại bổ sung, "Tốt nhất là trong đó có anh."
Khóe miệng Bùi Anh vẫn còn nét cười nói: "Được, ngủ ngon, Xuyên Xuyên. Ồ sai rồi, thời gian của anh ở bên kia, cần phải nói chào buổi sáng mới đúng."
Tống Nam Xuyên cười khẽ: “Được rồi, mau ngủ đi, Anh Anh bảo bối."
"Được,Xuyên Xuyên bảo bối." Bùi Anh cúp điện thoại, tất cả bất an và thấp thỏm đều không cánh mà bay.
Ngày thứ ba luyện tập vũ đạo, ngày thứ năm Tống Nam Xuyên đi.
Qua nhiều hai ngày luyện tập, Bùi Anh đã rất quen thuộc với động tác vũ đạo, cho dù vẫn còn có chút động tác làm chưa đúng lúc, nhưng cô vẫn bắt đầu khiêu chiến với động tác xoay vòng.
Hôm nay thầy cũng chủ yếu dạy cô một chút kỹ xảo xoay vòng, liên tục ở bên cạnh chỉ điểm cô .
Đào Đào hôm nay buổi chiều mới đến, nhảy hai tiếng lại đi. Bùi Anh cũng không để ý cô ấy, tiếp tục soi gương xoay tròn, một vòng lại một vòng.
Vốn đã cảm thấy dần dần tìm được cảm giác rồi, nhưng có thể là do thời gian dài luyện tập làm chân cô dường như không còn chút sức lực nào, không để ý liền trẹo một cái.
"A." Bùi Anh kêu đau một tiếng, đi chậm rì rì đến bên tường ngồi xuống. Chỗ mắt cá chân có hơi sưng đỏ, lúc không động thì không có cảm giác gì, nhưng chỉ cần hơi dùng sức sẽ đau lên.
Thầy vũ đạo thấy vết thương ở chân của cô, kiểm tra giúp cô một chút: "May mắn, không bị thương nặng, chườm đá một lần thì không có vấn đề nữa rồi."
"Vâng." Bùi Anh thử hoạt động một lần, hơi lo lắng ngày kia có thể khiêu vũ được hay không.
"Hôm nay cô đi về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai sẽ có chuyển biến tốt hơn, hôm nay thì không cần nhảy tiếp nữa."
"Được." Bùi Anh chậm rì rì đứng lên, thu thập đồ xong liền rời đi. Vì bảo đảm ngày kia vẫn có thể khiêu vũ, cô còn đi bệnh viện xem trước một lúc, mới gọi taxi về nhà.
Cô cũng không nghĩ tới, cho dù hiện tại trời còn chưa tối, nhưng người đàn ông xa lạ kia cũng đã đứng dưới tàng cây.