Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 57 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Editor: Sokute_112k



Sau mấy ngày nghỉ chấm dứt, Bùi Anh lại căng thẳng vùi đầu vào việc

quay phim ở trong đoàn phim. Trở lại thành phố A,trợ lý của Mạc Trăn

hiện tại lại trở thành người quản lý của anh, nhìn người quản lý có

khuân mặt tròn trịa lạiở phim trường làm chân sai vặt*, Bùi Anh yên

lặng đau lòng thay anh ta.



– 鞍前马后 An tiền mã hậu: Là một thành ngữ TQ dùng để chỉ những nghĩa sau:



+ Tả hữu (người hầu) đi theo người chủ nhân



+ Quan tướng tùy tùng khi xuất chinh hay đi theo sau các vị nguyên soái.



Dịch: đi theo thị hầu, đi theo làm tùy tùng… (sưu tầm)



Người quản lý của Mạc Trăn là át chủ bài ở Khải Hoàng, nhưng ở bên cạnh Mạc Trăn lại không khác gì bảo mẫu vậy...



Sau khi diễn xong cảnh giấu xác, đạo diễn liền kêu ngừng, diễn viên

quần chúng đóng thi thể đầu đầy máu giả liền ngồi dậy từ trên mặt đất.



“Bùi Anh, tôi là fan của cô a, cô có thể ký tên cho tôi không?”



Anh ta như một cái xác chết vùng dậy chạy đến bên cạnh Bùi Anh, Bùi Anh kinh sợ một chút mới cười cười với anh ta: “Có thể, nhưng mà anh có

muốn đi lau sạch máu giả trước hay không?”



“Không sao hết,

tôi đợi lát nữa tự mình đi rửa sạch là được rồi.” Diễn viên quần chúng

hơi kích động mò mẫm khắp nơi trên người mình như muốn lấy thứ gì ra cho Bùi Anh ký tên: “Cô ký lên trên người tôi trước đi, y phục này là của

riêng tôi, tôi sẽ không giặt đâu!”



Bùi Anh từ chỗ trợ lý cầm lấy bút ký lên trên quần áo của anh ta tên mình. Không biết tại sao, cô đột nhiên lại nhớ tớibác tài xế xe taxi lúc trước muốn xin chữ ký của mình, khi đó anh ta cũng muốn mình ký tên lên quần áo, không biết hiện

tại như thế nào rồi.



Ký tên thật xong,diễn viên quần chúng

thổi phù phù hai cái, hưng phấn ngẩng đầu lên nói với Bùi Anh: “Cảm ơn!

Tôi sẽ giữ gìn quý trọng nó thật tốt!”



Bùi Anh cười cười,

đại khái là bị nhiệt tình của anh ta lây sang khiến cô không tự chủ mà

bắt chuyện cùng: “Anh thườngxuyên làm trong các đoàn phim như vậy

sao?”



“Trước đây tôi vẫn luôn làm việc trong các hãng phim,

khi nhìn thấy đoàn phim thì đi đăng ký đóng vai phụ, về sau

vai> mở máy, tôi liền đặc biệt đến thành phố A này! Cái đoàn phim này rất thu hút a, ngay cả diễn viên quần chúng cũng phải cạnh tranh! A,

mặc dù chỉ là diễn viên quần chúng nhưng có thể góp mặt trong bộ phim

này tôi đã rấtvui rồi!”



Dàn diễn viên quần chúng có khả

năng ngay cả tên cũng không có trong phim, vất vả quay phim cả một ngày, đến cuối cùng chỉ được xuất hiện vài giây trên ống kính, thế nhưng họ
một bài cảm tưởng, lúc kết thúc còn có nhân viên đoàn phim lên tặng hoa

tươi. Đợi diễn viên và đạo diễn đều diễn thuyết xong mới bắt đầu bữa

tiệc ăn uống.



Trong lúc này làm quen hay hợp tác với nhau là lựa chọn tốt nhất, tất cả mọi người đều sớm tìm được mục tiêu cho mình, ân cần đi tới mời rượu.



Tống Nam Xuyên và Bùi Anh từ đầu

tới giờ đều đứng chung một chỗ, hai người một người là đại cổ đông Hoàn

Vũ, một người là nữ minh tinh tiền đồ rộng mở, cứ một tốp lại một tốp

người đều muốn đến dựng lên quan hệ với họ.



Cuối cùng là đạo diễn mang theo nhân viên của đoàn phim tới mời rượu Bùi Anh: “Ly rượu

này kính nữ chính của chúng ta, khi ở phim trường tôi mắng chửi người

không ít, nếu như có chỗ nào đắc tội cô mong cô cũng không để trong

lòng, đều là vì công việc thôi, bình thường tôi đều dễ nói chuyện mà

phải không?” Anh ấy nói, trước uống cạn ly rượu của chính mình: “Bùi Anh diễn không tệ, tôi rất xem trọng cô, tương lai tiền đồ của cô sẽ rất

rộng mở! Lần sau giải Lưu Kim Ngưu Hà nhất định có tên cô!”



Mọi người ồn ào mời rượu muốn Bùi Anh đem rượu uống cạn, Bùi Anh khoát

khoát tay nói: “Tôi thật sự không thể uống rượu, có thể thay bằng nước

trái cây được không?”



“Đương nhiên không được! Chúng tôi đều uống rượu, nếu để cô uống nước trái cây thì làm sao được.” Đạo diễn kín đáo đưa cô một ly rựou vang đỏ: “Rựou trắng không được thì uống rượu

đỏ, một hơi cạn!”



Bùi Ạnh khó xử nhìn Tống Nam Xuyên, lúc trước còn hứa với anh sẽ không uống rượu.



Tống Nam Xuyên thấy rõ ánh mắt của cô, thấp giọng nói: “Anh ở đây rồi, em uống một chút cũng không có vấn đề gì.”



Bùi Anh nháy nháy hai con mắt, đem ly rượu mà đạo diễn đưa cho uống

cạn, đạo diễn cùng mọi người kêu một tiếng tốt, lại đưa thêm cho cô một

ly: “Ly này chúc cô tiền đồ như gấm, một lần liền đoạt về danh hiệu ảnh

hậu Kim Ngưu!”



Lần này không đợi Bùi Anh từ chối Tống Nam

Xuyên đã cầm lấy ly rượu trong tay uống hết: “Cảm ơn Triệu đạo diễn,

nhưng Bùi Anh quả thật tửu lượng không tốt, anh sẽ không mong nhìn thấy

nữ chính của anh phải lung túng trước mặt nhiều người như thế chứ?”



Tống Nam Xuyên là chủ đầu tư, bình thường Triệu đạo diễn sẽ không chọc

tới anh, anh đã nói như thế thì anh ta cũng không lại mời rượu Bùi Anh

nữa mà cùng mọi người đi tìm mục tiêu tiếp theo. Mọi người đi rồi, người đại diện của Mạc Trăn mới cầm một ly rượu đỏ đi tới: “Tống tiên sinh và Bùi tiểu thư thực là một đôi bích nhân a, xem tình huống hôm nay,

chuyện vui của hai vị chắc cũng sắp tới rồi?”



Tống Nam Xuyên nhìn anh ta: “Tôi nhớ anh là người đại diện của Mạc Trăn đúng không? Từ lúc nào lại kiêm thêm việc làm paparazzi vậy?”



Người đại

diện của Mạc Trăn trầm mặc một lát, nghiêng đầu nhìn Bùi Anh: “Không

biết Bùi tiểu thư có hứng thú ký hợp đồng với công ty Khải Hoàng chúng

tôi không?”