Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 58 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Bùi Anh tuyệt đối không nghĩ tới nghĩ anh ta sẽ mời mình gia nhập vào Khải Hoàng.



Khải Hoàng là công ty giải trí lớn nhất hiện tại, dưới trướng có rất nhiều

nghệ sĩ nổi tiếng, lại còn có những siêu sao loại thiên vương như Mạc

Trăn. Mà người đại diện Đường Cường của anh ta cũng vô cùng nổi tiếng

trong giới nhà nghề, không ít nghệ sĩ đều muốn đến dưới tay anh ta,

nhưng mà anh ta đã sớm không muốn thêm một người mới nào nữa.



Bùi Anh suy nghĩ một chút, nói với anh ta: “Anh Đường muốn tôi ký hợp đồng

với Khải Hoàng sao? Tôi nghe nói anh đã không muốn thêm một người mới

nào nữa.”



Đường Cường nói: “Quả thực tôi đã không muốn thêm người mới nào nữa, nhưng cái gì cũng đều có ngoại lệ, nếu như cô vui lòng đến Khải Hoàng, tôi cũng vô cùng sẵn lòng ký với cô.”



“Ừm… Tôi đã ký hợp đồng năm năm với phòng làm việc Thắng Cảnh, bây giờ vẫn còn hai năm.”



“Cô không cần phải lo lắng điều này, nếu chúng tôi đã mời cô sang đây,

đương nhiên tiền hủy hợp đồng cũng do công ty chúng tôi gánh chịu.”



Bùi Anh khẽ mím khóe môi, không nói gì, dường như đang suy tư.



Tống Nam Xuyên đứng ở bên cạnh cô nhìn Đường Cường, hỏi anh ta: “Giám đốc

Đường đang đào góc tường ư, tổng giám đốc có biết không?”



Đường

Cường nói: “Tổng giám đốc Tống không cần phải nói khó nghe như vậy, tôi

chỉ đang lập cho cô Bùi một kế hoạch để tiến lên con đường siêu sao mà

thôi.” Anh ta nói xong, lại quay đầu nhìn Bùi Anh, “Bất kể là từ quy mô

của công ty cho đến kinh nghiệm đào tạo nghệ sĩ, Khải Hoàng đều hơn xa

Thắng Cảnh, đến công ty của chúng tôi, không thể nghi ngờ lại cô sẽ được phát triển tốt hơn. Trước đây cô đã ở Thắng Cảnh ba năm, Trần Thắng

cũng không coi trọng cô lần nào, nhưng tôi lại khác, Khải Hoàng vẫn luôn thiếu một ảnh hậu, mà tôi cho rằng cô là lựa chọn thích hợp nhất.”



Khải Hoàng đã thành lập nhiều năm như vậy, có ca vương ca hậu giới âm nhạc,

có ảnh đế giới điện ảnh, duy chỉ thiếu mỗi ảnh hậu, đây cũng là tiếc

nuối từ trước tới nay của Đường Cường. Nếu như có thể ký hợp đồng để Bùi Anh về dưới tay của mình, anh ta có lòng tin có thể đào tạo cô thành

một siêu sao giới điện ảnh không hề thua Mạc Trăn.



Lời này của

Đường Cường vô cùng có sức hút với Bùi Anh, vị trí ảnh hậu của Khải

Hoàng bị trống, đây là điều mà mọi người trong giới nhà nghề đều biết,

thỉnh thoảng còn bị công ty đối đầu lấy ra châm chọc. Nếu như cô qua đó, cô tin tưởng Đường Cường sẽ đặt trọng tâm lên người cô, nhưng cô vẫn

còn hai năm hợp đồng với Thắng Cảnh, trước chưa nói đến tiền hủy hợp

đồng, cô đổi nơi công tác như vậy, dường như rất không có đạo nghĩa.



Cô suy tư một hồi, nói suy nghĩ của mình cho Đường Cường: “Giám đốc Đường, ban đầu là tổng giám đốc Trần dẫn tôi vào nghề, giai đoạn đầu tôi phát

triển không hề tốt chút nào, nhưng cũng không phải là ông ấy cố ý bạc

đãi tôi, chỉ có thể nói ra vận may của tôi không tốt. Trong lúc mê man

nhất, ông ấy cũng không hoàn toàn buông tha cho tôi, vẫn sẽ sắp xếp

thông báo cho tôi, hiện tại tôi chỉ hơi “hot” một chút, liền đá văng ông ấy không thương tiếc, dường như không được tốt lắm?”
“Tổng giám đốc Tống thật yêu dáng vẻ của anh, hâm mộ [đáng thương].”



“Phần ân ái này nở thì cho tôi 82%, 18% còn dư lại sẽ lấy 666 cách khác nhau đưa cho cậu, gj.”



“Cho nên Bùi Bùi à, rốt cuộc cậu vẫn muốn ân ái hay là khoe của đây [tức

giận mắng]. Con chó độc thân không có tiền không có đàn ông đá một cái

ngã lăn chén thức ăn cho chó bằng vàng này [tức giận mắng].”



“Bùi Bùi Bùi Bùi, tôi tới giục kết hôn nè [đáng yêu] Khi nào thì kết hôn với anh Tống vậy [đáng yêu] Đừng để cho anh Tống đợi quá lâu nha ~~”



“Thấy sắp có chuyện tốt, không tới ba tháng ắt có tin vui [doge] Đặt lời tiên đoán này lên đây trước [doge].”



“Bùi Bùi, lễ Giáng Sinh vui vẻ ~ Chơi ♂ thật ♂ vui cùng tổng giám đốc Tống ở New York nhá ~”



Sự thật chứng minh, tổng giám đốc Tống thật sự là chơi vô cùng vui sướng,

nói muốn nói tiếng Anh, liền không gọi là bảo bối nữa mà gọi là baby.



Bùi Anh: “…”



Vẻ mặt tràn đầy vạch đen.



“Here.” Tống Nam Xuyên dùng tư thế chọc người mà dựa vào đầu giường, vẫy vẫy

tay với Bùi Anh. Bùi Anh đứng tại chỗ không nhúc nhích, Tống Nam Xuyên

khẽ nhướng lông mi bên trái lên, kéo tay cô một cái qua đây, áp cô dưới

người: “Anh vẫn nên nói tiếng Trung đi, trình độ Anh văn của em quả thực là có hạn.”



Bùi Anh: “…”



Cô tức giận quay đầu đi, muốn

tránh nụ hôn của Tống Nam Xuyên, tay phải của Tống Nam Xuyên đã cầm sẵn

cằm của cô, quay đầu của cô về: “Làm sao vậy?”



Anh nhẹ nhàng hôn một cái trên môi cô, Bùi Anh cau mày, nhìn anh nói: “Không muốn để ý đến anh!”



Tống Nam Xuyên cười cười, cúi xuống. Người dán môi cô nói: “Vậy chúng ta không nói lời nào, dùng thân thể trò chuyện là được.”



Bùi Anh: “…”



Cô không muốn “trò chuyện” cùng anh, bất kể là hình thức gì!



Nhưng mà đương nhiên, cuối cùng Tống Nam Xuyên vẫn tiến hành “trò chuyện” vô cùng vui vẻ với cô.



Sau lễ Giáng Sinh, Tống Nam Xuyên liền mang Bùi Anh về nước, lúc này Bùi

Anh mới tin tưởng, anh thật sự chỉ muốn đi New York ăn tôm hùm mà thôi.



Thoáng cái lễ Giáng Sinh đã trôi qua, ngay sau đó chính là tết Nguyên Đán,

mười hai tháng thoáng một cái đã qua đi, cách lễ mừng năm mới cũng không xa nữa.