Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 60 :
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
Edit: Đào Sindy
Nhà Bùi Anh ở lầu 7, một bộ ba phòng ngủ một phòng khách nhỏ. Phòng khách
chỉ có một chiếc ghê sa lông không lớn, lúc này ngồi một loạt người,
bình thường trong nhà một năm đều không thấy bà con thân thích, vậy mà
lúc này lại đến đông đủ.
Mẹ Bùi cười dịu dàng nói “Mọi người nghe nói hai đức về, nên đặc biệt đến thăm hỏi.”
Bùi Anh gật đầu cười, hai người về chỉ nói với mẹ cô, nếu như bà không nói
ra, những thân thích này làm gì biết mà hôm nay đến được. Tâm tư của mẹ
mình cô hiểu rất rõ, không phải muốn khoe khoang một chút trước mặt thân thích sao.
“Tú Quyên à, mấy năm không gặp, thực sự
cháucàng ngày càng đẹp.” Dì Hai đứng lên từ ghế sa lông, nhiệt tình
kéo tay Bùi Anh. Bùi Anh mím môi cười, cũng chào hỏi bà một tiếng vâng.
Dì Hai là thân thích có tiền nhất trong tất cả mọi người, bình thường
mắt cao hơn đầu, tình cờ mời bọn họ ăn bữa cơm, cũng chỉ để khoe khoang, mỗi lần mẹ cô ăn cơm xong trở về, đều là một bụng tức giận.Hiện tại
bà lại tỏ vẻ thân thiết lôi kéo mình, giống như thân thiết lắm vậy, làm
cho cô cảm thấy buồn cười.
Nhưng mà cô lại hiểu rất rõ bộ dáng hãnh diện của mẹ mình.
Dì Hai thấy Bùi Anh biểu hiện lạnh nhạt, vừa cười nhìn Tống Nam Xuyên:
”Vị này hẳn là cậu Tống, chào cháu ha, tôi là dì Haicủa Tú Quyên.”
Tống Nam Xuyên hơi nghiêng người, cùng bà giữmột khoảng cách nhất định: “Chào dì.”
Dì Hai duỗi tay trong khoảng không cứng đờ, ngượng ngùng thu lại. Bùi
anh thừa dịp này lôi kéo Tống Nam Xuyên, giới thiệu ba mình với anh:
”Đây là ba em.”
Cảm giác ánh mắt Tống Nam Xuyên rơi vào người mình, sống lưng ba Bùi không tự chủ được thẳng tắp: “Chào cậu Tống.”
Ông biểu lộ sự uy nghiêm, Tống Nam Xuyên nhìn ông cười, nói: “Chào
chú.” Hai người chào hỏi đơn giản một chút, Tống Nam Xuyên chợt nhớ tới
gì đó, tuy nói là đến gặp cha mẹ Bùi Anh, nhưng đây cũng là lần đầu awnh đến nhà, anh vẫn mang vài thứ đến: “Con có mang đến cho cô chú ít quà,
đang để trên xe, đợi con bảo tài xế mang lên.”
Mẹ Bùi vừa nghe
xong, vội nói: “Không cần phiền tài xế, cứ để Tu Nhiên xuống lấy là
được.” Bà nói xong thì võ vai Bùi Tu Nhiên, để cậu ta xuống tìm tài xế.
Bùi Tu Nhiên lấy quà lên, Cha mẹ Bùi mời mọi người đến phòng khách, chuẩn bị ăn cơm trưa.
lấy được, làm sao anh có thể thuyết phục mình rằng em có thể giúp anh?”
Bùi Tu Nhiên bị đả kích liên tiếp, vào lúc này bị kích động, ánh mắt
biểu hiện tức giận và không phục: “Là do ta không cố gắng học, anh thật
sự cho rằng trí lực của em có vấn đề sao?”
“Nhìn qua rất
giống.” Tống Nam Xuyên cười như không cười nhìn cậu ta, “Như vậy đi, nếu như em có thể thuận lợi tốt nghiệp, thì anh sẽ cho em cơ hội đến công
ti anh thực tập.”
“Có thật không?” Anh vừa dứt lời, cặp mắt mẹ Bùi mở to, “Sau này Tu Nhiên phải làm phiền cháu rồi.”
Tống Nam Xuyên cười gằn một tiếng: “Cháu còn chưa nói hết, dì đừng vội
vui mừng.” Anh nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Tu Nhiên, “Trong lúc thực
tập sẽ quản lí huậ luyện nghiêm ngặt theo yêu cầu của công ti, nếu như
cuối cùng cấp trên của em nói em không đạt yêu cầu, vậy sau khi kết thúc thực tập em không được ở lại công ti.”
Nhiệt tình ban nãy
của mẹ Bùi bị dập tắt phân nửa, nhưng vẫn cười nói: “Nếu Bùi anh cùng
cháu kết hôn, thì tất cả đều là người một nhà, người một nhà hà tất làm
khó nhau như vậy, quá xa lạ rồi.”
“Người một nhà à?” Tống Nam Xuyên cười châm chọc, “Dì có từng xem Bùi Anh là người một nhà không?”.
Nãy giờ Bùi Anh vẫn ở bên cạnh nghe anhnói chợt sững sờ, không nghĩ
đến anh sẽ nói trắng việc này ra trước mặt tất cả mọi người. Có thể là
tự biết đuối lý, cũng có thể do khí chất Tống Nam Xuyên quá mức sắc bén, cha mẹ Bùi bị anh hỏi đến không nói được gì.
“Hôm nay tôi
đến gặp các người, là do Bùi Anh vẫn còn gọi các người một tiếng ba mẹ.” Tống Nam Xuyên nói xong, mím môi, thở ra một hơi mới nói, “Trước đây
các người đối xử với cô ấy ra sao tôi không truy cứu, bởi vì từ nay về
sau đã có tôi chăm sóc cô ấy. Các người không cần lo lắng, Bùi Anh nặng
tình cảm như vậy, chắc chắn sẽ phụng dưỡng các người, nhưng các người
đừng có mà nghĩ nữa. Còn Bùi Tu Nhiên, tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ
không mở cửa sau, chỉ cần cậu ta có năng lực ở lại công ti, như vậy
trong thời gian ngắn cậu ta có tể tự mình nuôi mình. Đừng có cả đời bám
váy chị mình mà không biết tự cố gắng, cậu tự mình nghĩ đi, nói thế nào
đi nữa về mặt sinh lý cậu vẫn là một thằng đàn ông.”
Câu “Về mặt sinh lý cậu vẫn là một thằng đàn ông” thực có chút chói tai,giống như tự mình vứt bỏ sinh lý đặc thù, Bùi Tu Nhiên không phải là một
thằng đàn ông vậy.
Cậu ta cắn môi, nhíu mày nhìn Tống Nam
Xuyên: “Đừng có mà xem thường người khác, tôi sẽ tốt nghiệp cho anh xem, rốt cục ai mới không phải đàn ông chứ.”