Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 61 :
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
editor: sokute_112k
Từ trong nhà đi ra, Bùi Anh vẫn đang cảm thán một phen thể hiện của
Tống Nam Xuyên ban nãy: “Anh thật sự là quá lợi hại, trước đây em nói em trai em thế nào cũng vô ích, hôm nay anh chỉ dùng dăm ba câu đã làm nó
dấy lên ý chí chiến đấu rồi.”
Tống Nam Xuyên không quá để ý
đến nói: “Em đối với em trai em còn chưa đủ cứng rắn, loại người như cậu ta là từ nhỏ không được giáo dục tốt, đánh một trận là tốt rồi.”
Bùi Anh trầm mặc một lúc: “Vậy sau này với con chúng ta anh cũng định giáo dục như vậy sao?”
“Đương nhiên không phải, con anh đương nhiên phải cưng chiều.”
“...anh lại tiêu chuẩn kép* (Tiêu chuẩn kép là cách gọi việc nhìn nhận
theo hai cách khác nhau cho cùng một sự việc của một người, một nhóm hay một cộng đồng.).như vậy thật sẽ tốt sao? Cũng không sợ làm hư con?”
“Làm hư thì làm hư, ngược lại anh có thể nuôi con bé cả đời.” Đại khái
là bị ảnh hưởng từ mẹ anh, anh liền tự nhận định đứa nhỏ Bùi Anh về sau
sẽ sinh là con gái: “Lên xe trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Anh nói xong liền mở cửa xe ra, Bùi Anh vuốt gọn mái tóc của mình rồi
ngồi lên. Tống Nam Xuyên đã bảo tài xế đặt phòng ở một khách sạn, tối
nay họ sẽ ở đó.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ chầm chậm lướt
qua,tuyết trắng đọng lại trên hai hàng cây bên đườngtạo thành những
lớp tuyết dày. Bùi Anh nhìn một hồi lại quay đầu hỏi Tống Nam Xuyên:
“Đúng rồi, sao anh lại đưa số cổ phiếu bất động sản của anh chuyển sang
cho em vậy?”
Anh muốn chuyển liền chuyển cho em thôi, còn
cần tới lý do nữa sao?” Tống Nam Xuyên bị hỏi liền trả lời như chuyện
đương nhiên.
Bùi Anh hơi nghẹn lại một chút, nói: “Bất động
sản thì cũng thôi đi, còn cổ phần công ty cái gì đó nữa,em cũng hoàn
toàn không hiểu a.”
“Anh sẽ để luật sư quản lý giúp em, hàng năm chỉ chờ nhận tiền lời được chia là tốt rồi.”
Bùi Anh: “...”
Loại cảm giác không làm mà hưởng này thực vẫn có chút vui mừng, nhưng
Bùi Anh rất nhanh đã điều chỉnh lại thái độ của mình: “Hiện giờ tiền em
kiếm được đã hơn trước rất nhiều rồi, thù lao làm việc từ Hoàn Vũ cũng
xem như khá cao, nhất là
hoa hồng lớn,
Tống Nam Xuyên nói: Em kiếm tiền là
chuyện của em, cùng với chuyện anh chuyển cổ phiếu bất động sản cho em
có liên quan gì sao?”
Bùi Anh: “...”
Điểm đầu tiên của hôn lễ là ở Đức, Tống Nam Xuyên liền tiện thể tìm nhà thiết kế áo cưới ở Đức, thiết kế váy cưới. Làm Bùi Anh thường xuyên phải bay sang bên đó thử váy cưới, sau vô số lần sửa chữa
rốt cục Tống Nam Xuyên cũng hài lòng.
Không sai, là Tống Nam Xuyên hài lòng, còn Bùi Anh... Mẹ*** Bản thiết kế đầu tiên cô đã rất
hài lòng rồi có được không? Cô thật sự không muốn phải bay nhiều lần như vậy!
Nhưng cũng may, cuối cùng bộ váy cưới này thật sự so
với bộ đầu tiên đẹp hơn rất nhiều, Bùi Anh thử váy xong, trước hết đứng
trước gương tự chụp lấy một bức ảnh, sau đó liền cập nhật lên weibo.
Một tháng này weibo của cô đều như hiện trường làm thịt chó cỡ lớn, có
những fan hâm mộ vừa hô hào, vừa la hét làm cho cô cập nhật thêm tin
tức, thật là một đám xay người như sữa đậu nành vậy.
Sau khi mọi thứ chuẩn bị hoàn tất, rốt cục tới ngày mùng 6 tháng 4, trước hôn
lễ một ngày. Bởi vì quy trình hôn lễ phải diễn ra một loạt trên thảm đỏ, vì lẽ đó ngày hôm nay bọn họ đặc biệt phải đi tới đó diễn tập.
Nhân viên diễn tập cũng gồm cả phù rể và phù dâu, hôn lễ của bọn họ
không mời đoàn phù rể phù dâu xa hoa, phù rể của Tống Nam Xuyên là anh
hai, phù dâu của Bùi Anh chính là Nhậm San San.
Không có đội ngũ minh tinh rạng ngời nhưng Bùi Anh cảm thấy hạnh phúc không kém những người khác.
Có thể cử hành hôn lễ trong pháo đài cổ xinh đẹp như vậy hoàn toàn có
thể làm bùng nổ trái tim bất kì người phụ nữ, thiếu nữ nào.
Cánh cửa cổ xưa nặng nề từ từ mở ra trước mặt Bùi Anh, lộ ra ánh nắng
ban mai buổi sớm, Tống Nam Xuyên dần dần xuất hiện trong tầm mắt của cô. Anh nghiêng nửa người, đưa tay trái ra cười với cô.
Bùi Anh đưa tay nắm lấy, một cô bé cầm giỏ hoa bên cạnh ngoan ngoãn rắc cánh hoa.
Đại khái là thảm đỏ quá mềm mại, cả người Bùi Anh đều cảm thấy nhẹ nhàng
lâng lâng như đi trên mây. Trên đường, cô nghiêng đầu hỏi Tống Nam
Xuyên: “Anh nói một lát nữa cha xứ sẽ hỏi chúng ta cái gì?”
Tống Nam Xuyên nói: “Đương nhiên là hỏi em có đồng ý gả cho anh hay không đi?”
“Hả, làm sao ông ấy lại không hỏi một chút làm sao em lại coi trọng anh a?”
“... Anh nghĩ ông ấy sẽ không tò mò như thế.” Tống Nam Xuyên nói xong cũng
nghiêng đầu nhìn Bùi Anh: “Nhưng anh có chút tò mò, tại sao em lại coi
trọng anh vậy?”
Bùi Anh nói: “Bởi vì lúc trước mắt bị mù a.”
Tống Nam Xuyên: “...”
May là cha xứ sẽ không hỏi mấy vấn đề như thế này.
Anh cười cười, hơi dán sát vào Bùi Anh, nói bên tai cô: “Xem ra đôi mắt này của em, chỉ có thể mù cả đời.”