Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 62 : Ngoại truyện 1
Ngày đăng: 21:17 18/04/20
Hai buổi hôn lễ của Bùi Anh và Tống Nam Xuyên kết thúc, trước và sau tốn gần nửa tháng, cuối cùng mới hạ màn.
Bởi vì hai buổi hôn lễ ở hai quốc gia khác nhau, mời tân khách mỗi lần cũng riêng biệt, nhưng Nhậm San San là dâu phụ, ngược lại liên tục từ Cổ Bảo theo cô ra đến biển.
Hai buổi hôn lễ cũng không có ý định mời
truyền thông đến, nhưng ảnh chụp hiện trường hôn lễ vẫn bị truyền ra
ngoài không ít, khiến nhiều bạn bè trên mạng cực kỳ hâm mộ. Bởi vì cử
hành tổng cộng hai buổi hôn lễ, Bùi Anh phải mặc hai bộ áo cưới, sau khi hôn lễ kết thúc, cô đăng vài tấm ảnh cưới lên weibo, lần nữa lan rộng
quy mô ngược chó.
“Tống tổng đối với chị là thật lòng[ bye bye ] hai bộ áo cưới của hai buổi hôn lễ, em mặc kệ em cũng muốn qaq “
“Nhìn thấy mà em cũng muốn kết hôn, nhưng mà người đàn ông bên cạnh em vẫn
chưa chịu mở miệng [ bye bye ] em vẫn còn phải ăn thức ăn cho chó
đây...”
“Hai bộ áo cưới đều siêu đẹp! Bùi Bùi chân dài của em mặc gì đẹp nấy!”
“Đẹp quá đi t^t có thể in lên làm giấy dán tường được rồi t^t “
“Em cũng muốn kết hôn như vậy, anh xem rồi làm đi [ mỉm cười ] bạn trai “
“Lần trước nhìn thấy tình trạng ngược chó thê thảm lần này cặp đôi ấy lại
tiếp tục hành hạ trên Weibo [ bye bye ] hoan nghênh Bùi của em gia nhập
vào món ăn ngược chó xa hoa [ mỉm cười ] “
“Kế tiếp không phải nên đi tuần trăng mật sao? Đến đây đi, em không sợ đâu, mong phát trực tuyến!”
Đương nhiên, Bùi Anh sẽ không phát trực tuyến, bởi vì mỗi ngày cô đều vui
chơi ăn uống bên ngoài xong, buổi tối còn phải ứng phó với tinh lực tràn đầy của Tống Nam Xuyên, đã không còn dư thừa tinh lực phát Weibo để
ngược chó.
Tống Nam Xuyên không có on Weibo, chỉ ngẫu nhiên gửi cho vòng bạn bè mấy tấm ảnh, còn đặc biệt thêm định vị.
Anh ba: Được rồi anh biết em đang đi tuần trăng mật trên khắp thế giới,
không cần mỗi một nơi đều gắn vị trí, anh không muốn biết đâu [ tạm biệt ]
Xuyên phản hồi lời của anh ba: Hâm mộ sao? [ tàn khốc ] nếu thật không muốn xem anh có thểgiấu em đi:)
Anh ba trả lời Xuyên: Cảm ơn đã nhắc nhở, anh sẽ đi giấu ngay bây giờ:)
Xuyên trả lời anh ba: Được rồi, em biết anh không bỏ được, dù sao khó khi có thức ăn cho chó chất lượng như thế.
Anh ba trả lời Xuyên:...... Cút đi.
Xuyên trả lời anh ba: Nếu đã hâm mộ như thế, có thể đi tìm bạn thân của Bùi
Anh là Nhậm San San[ mỉm cười ] em nhớ hình như trong hôn lễ hai người
nói chuyện rất hòa hợp:)
Anh ba trả lời Xuyên: Cô ấy là một nữ lái xe dơ bẩn, vậy mà em lại dung từ đó để hình dung à?
Xuyên trả lời anh ba: Vậy mà hai người đã phát triển đến trình độ dơ bẩn rồi? [ hoảng sợ ]
Cảm giác thân thể Tống Nam Xuyên lửa nóng hừng hực đang dí sát vào, Bùi Anh đáng thương nói: “Xuyên Xuyên, là em sai.”
“Lúc em đăng tấm ảnh của anh em có nghĩ đến mình sai không?” Tống Nam Xuyên
nói, lè lưỡi liếm môi cô, “Nhưng không sao, không phải em nói muốn có
con gái đáng yêu như vậy sao? Đừng nghĩ không, phải làm mới có.”
Bùi Anh: “......”
Sau khi kết hôn Xuyên Xuyên càng thêm phóng túng không kiềm chế được, mỉm cười.
Trên người Bùi Anh chỉ mặc váy liền mùa hè, tay Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng
dưới làn váy cô trượt vào, dọc theo đường cong chân của cô lướt một
đường.
Đụng chạm nhẹ nhàng khiến da Bùi Anh ngưa ngứa, cho đến
khi đụng đến chỗ mềm mại nào đó, cô mới nhịn không được than nhẹ một
tiếng.
Giọng của cô chính là kích thích tốt nhất với Tống Nam Xuyên. Tình đến, cặp mắt sắc của anh khẽ trầm xuống, lật người hôn lên.
Không biết có phải do đang muốn trừng phạt cô hay không, hôm nay Tống Nam
Xuyên phá lệ cường ngạnh, biện pháp an toàn cũng không them dìng: “Không phải em nói muốn sinh con gái à? Như thế này mới sinh con gái được.”
“...” Mắt Bùi Anh hiện ra hơi nước đôi nhìn anh, cầu xin nói, “Xuyên Xuyên,
không nên lấy con cái ra đùa giỡn, chúng ta đều chưachuẩn bị sẵn sàng
đâu.”
“Chuẩn bị gì?”
Tống Nam Xuyên cúi đầu hôn lên người
cô, Bùi Anh bị hôn đến tim mềm nhũn, nói đứt quãng: “Có lẽ nào... Thật
tốt, chuẩn bị mang thai...”
Tống Nam Xuyên lại hôn cô một trận, mới từ bi lấy cái hộp dưới gối ra.
Đến tối hai người đều mệt mỏi, Tống Nam Xuyên trực tiếp kêu người đưa đồ
ăn, lúc trở về phòng ngủ, Bùi Anh đã ngồi trước máy vi tính.
Anh
bước đến, có vài phần tò mò hỏi: “Emđang làm gì?” Không phải lại có ý
nghĩ bạo phát gì về anh chứ? Xem ra dạy dỗ vừa rồi còn chưa đủ, ha ha.
Bùi Anh nhìn chằm chằm máy tính, mệt mỏi nói: “Xóa badi đăng trên Weibo.”
Tống Nam Xuyên ngẩn người, bước lên từ phía sau ôm lấy cô: “Thật ra Weibo này, em có thể phát thêm mấy cái.”
Bùi Anh: “...”
Nghĩ hay lắm!