Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 7 : Đóng máy
Ngày đăng: 21:16 18/04/20
[Xem xong tin nhắn của Tống Nam Thần gửi đến, tâm Bùi Anh nhảy dựng lên.
Lời mời này có sức dụ hoặc rất lớn đối với cô, thậm chí cô bắt đầu suy nghĩ nên mặc gì để đi đến buổi hẹn, nhưng một lát sau cô trả lời: "Thật ngại quá, hôm nay tôi đã có hẹn ăn cơm cùng đoàn làm phim."
Bùi Anh cảm thấy thật tiếc nuối, vì sao anh không hẹn cô sớm một chút, như vậy cô nhất định sẽ từ chối lời mời của đoàn làm phim, cùng anh ra ngoài ăn tối...
Tuy rằng như vậy cô cảm thấy thật có lỗi với đoàn làm phim.
Xuyen Xuyên:"Sao nhanh như vậy đã kết thúc quay phim( đóng máy)?"
Bùi Anh: "Hả...Tôi vốn chỉ là diễn viên quần chúng, phần diễn rất ít."
Xem tin nhắn của cô gửi đến. Tống Nam Xuyên cười khẽ một tiếng: "Không sao, trong mắt tôi em là nữ chính."
....
Cầm di động ngồi ở một góc, mặt Bùi Anh bỗng chốc ửng hồng.
Trong lòng cô bắt đầu rối loạn, không biết nên trả lời như thế nào. Lúc này cô cảm thấy lời nói của Nhậm San San có vẻ đúng, Tống Nam Xuyên thật sự là một cao thủ.
Lúc này Tống Nam Xuyên lại gửi đến một tin nhắn hết sức quan tâm: "Buổi tối em đi ăn cùng ai vậy?"
Bùi Anh: "Du Khải Trạch, còn có Đào Đào."
Nhìn thấy tên Du Khải Trạch, lông mày Tống Nam Xuyên khẽ nhíu lại, anh suy nghĩ một lúc rồi gửi tin nhắn cho Bùi Anh: "Ăn ở đâu?"
"Ở Anh Đình." Bùi Anh thành thực trả lời.
"Được, ăn cơm vui vẻ, lần sau có cơ hội lại hẹn em."
Sau một lúc tin nhắn của Tống Nam Xuyên gửi đến, Bùi Anh mới để ý tại sao anh lại hỏi cô cặn kẽ như vậy?
Cô xem lại cuộc nói chuyện của hai người, xem đến câu "Trong mắt tôi em là nữ chính", mặt cô lại bắt đầu ửng hồng.
“Đưa em về nhà.” Tống Nam Xuyên nhẹ nhàng nhướn đuôi lông mày. “Những cô gái ngày trước được cậu ta đưa về, ngày thứ hai tin tức cùng cậu ta đều đứng đầu các tiêu đề.”
Bùi Anh đột nhiên lại có chút buồn cười, cô nhếch khóe môi, không để cho ý cười của mình biểu lộ ra ngoài: “Tống tổng vẫn còn quan tâm mấy chuyện bát quái kiểu này sao?”
“Chủ yếu là do Du Khải Trạch ở trên phương diện này quá mức nổi tiếng.”
Bùi Anh cúi đầu cười hai tiếng, trên xe yên tĩnh mấy giây, Tống Nam Xuyên đột nhiên xoay người lấy gì đó, trong xe bắt đầu vang lên tiếng sột soạt.
Bùi Anh hai mắt tò mò nhìn, không biết Tống Nam Xuyên từ đâu lấy ra một chiếc túi giấy tinh xảo, đưa tới trước mặt cô: “Cái này là tặng cho em.”
Bùi Anh cả người sững sờ, cũng quên mất phải đưa tay ra nhận: “Đây là cái gì vậy.”
Tống Nam Xuyên cười nói với cô: “Không phải thứ quý giá đâu.Em không nhớ lần trước tôi có nhờ tiểu Trương giúp em tìm sách dạy nấu bữa sáng sao? Cậu ta tưởng rằng là tôi cần nên liền mua hết những nguyên liệu có nhắc trong sách dạy, những thứ này tôi cũng không dùng được liền tặng cho em, buổi sáng nên nhớ ăn sáng.”
Bùi Anh vẫn chưa khôi phục tinh thần, chỉ vô thức tiếp nhận túi giấy, nhìn đồ ở bên trong. Có sữa chua, có bột yến mạch,bánh mì còn có cả trái cây.
“Bởi vì không để được nhiều đồ cho nên mua cũng không được nhiều.” Tống Nam Xuyên ở bên cạnh giải thích.
“Cảm ơn...” Bùi Anh cuối cùng đã lấy lại chút tinh thần,trái tim đập thình thình dường như muốn cô đem chút thần trí của mình đánh tan đi.
“Đừng khách khí.” Tống Nam Xuyên khóe môi dương cao thành một đường cong đẹp mắt, dùng đôi mắt xinh đẹp kia liếc nhìn cô: “Tôi ngày mai phải đến nơi khác công tác, khả năng mất năm sáu ngày mới trở về, chờ tôi trở về sẽ mời em ăn cơm.”
“Được.”
Bùi Anh cứ giữ lấy trạng thái mất hồn này. Một đường về đến dưới nhà.Nhìn những tòa nhà quen thuộc từ ngoài cửa sổ, cô cuối cùng mới nhận thức được bản thân nên xuống xe rồi.
“Tống tổng, cảm ơn đã đưa tôi về.” Bùi Anh nâng túi giấy trong tay lên, lại bổ sung thêm: “Còn có cảm ơn bữa sáng của anh.”
Tống Nam Xuyên con mắt khẽ rũ xuống cười nhẹ: “Em không cần khách sáo với tôi như vậy.”
“Nên chứ....” Bùi Anh cười hai tiếng sau đó liền xuống xe, lúc quay người đóng cửa xe, Tống Nam Xuyên tiến đến cửa xe ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt đen của anh tựa hồ như đầy sao trời(bầu trời đầy sao)phát ra những điểm sáng: “Ảnh của cô tôi nhìn thấy rồi, rất đẹp, nhưng là sau này loại ảnh này không nên gửi cho những người khác.”