Chỉ Túy Kim Mê - Xa Hoa Trụy Lạc

Chương 19 : Đấu võ mồm

Ngày đăng: 21:49 19/04/20


Luôn luôn đúng giờ như Hắc Dạ, đương nhiên là kẻ đầu tiên bước lên du thuyền. Khi chủ nhân còn chưa xuất hiện đã chễm chệ trong khoang thuyền tự hãm cho mình một tách cà phê đặc thơm lựng của Ý. Cái này gọi là không uống thì hơi phí, vậy nên cứ tự nhiên mà uống thôi.



Ngồi trên sofa, vừa nhấp nháp từng ngụm cà phê, vừa tính toán sẽ hỏi chủ nhân của chiếc du thuyền này thế nào còn xin một bao hạt cà phê đem về….



Đương lúc người đàn ông tao nhã đang tao nhã nhâm nhi cà phê bằng cái vẻ cầm tách cũng đầy tao nhã, liền nghe thấy một giọng nam the thé vang lên, chẳng khác nào sóng xung kích[1] tấn công vào lỗ tai Hắc Dạ: “Này bạn cũ ơi! Lâu lắm rồi không gặp đấy nhá.”



Ngay khi Hắc Dạ nghĩ, có phải thằng điên nào vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần chạy tới đây không, thì thấy chềnh ềnh ở cửa một kẻ nom thật chớt nhả đứng vểnh mông, tóc dài phất phơ y xịt nữ quỷ, mặt bợt như tro, môi đỏ như thể vừa hút xong máu người, nam chả ra nam, nữ chả ra nữ, trông thế nào cũng giống một loài sinh vật phi nhân loại.



Mà …cái tên này…



Sao trông quen quá vậy! Cái cảm giác này này, cái điệu cười nhả nhớt này này, cả cái phong thái lả lơi kia nữa, không phải là thằng đồng tính chết tiệt xuất hiện trong mơ đó sao?



“Gay!” Người đàn ông mới ngay đây thôi còn toát ra sự tao nhã từ tận trong xương, chỉ tích tắc sau đã phụt sạch sành sanh thứ cà phê Ý thơm lựng khỏi miệng, trong nháy mắt nhanh đến chẳng thể tin được hóa thành cái vẻ nghiến răng nghiến lợi.



Mà Vạn Tình, vốn đang ngóng Hắc Dạ thất kinh, vì chữ “Gay” kia mà cơ mặt khẽ co rúm lại, sau khi cố gắng nặn ra một nụ cười gường gạo, mới từ tốn dùng khăn tay lau ngực cho Hắc Dạ: “Ờ kìa ngài Hắc Dạ, trông thấy tôi sao lại kích động thế chứ? Xem nè, nước rãi rỏ đầy cả ngực rồi, chẹp chẹp!”




Nghe thấy Hắc Dạ gọi mình là “bé Vạn”, nếu vì thế mà nhảy dựng lên bẻ lại thì chẳng phải là Vạn Tình nữa rồi, chỉ thấy mỹ nam tử này cười với Hắc Dạ đến ngọt lịm, thốt lên rằng: “Tôi càng thích ngài gọi tôi là “cưng yêu” hơn cơ, bằng cái giọng điệu suy sụp mà gợi cảm đêm đó đó. Chao ôi—— chỉ nhớ lại có tí thôi mà xương cốt toàn thân tôi đã rệu rã đến muốn long ra từng mảnh rồi này.”



“Tổng giám đốc Vạn à, cậu nói gì tôi không hiểu ấy nhỉ?” Giọng nói bình thản mà điềm nhiêm thoát khỏi yết hầu người đàn ông. Nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt này, ai sẽ ngờ được Hắc Dạ anh tuấn, phong thái đường hoàng đĩnh đạc còn có một bộ mặt phóng đãng cơ chứ? W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m



Nói dối. Đúng là cái đồ siêu bịp bợm mà.



Vạn Tình thầm mắng Hắc Dạ trong lòng, vừa nói: “Tổng giám đốc Hắc đúng là quý nhân hay quên, nhưng người tình của ngài là tôi ngu khờ nhớ mãi chẳng thể nào quên được. Ngày ngày đều mường tượng lại gương mặt anh tuấn kia của Tổng giám đốc Hắc khi động tình trông xiết bao diễm lệ, cơ thể tráng kiện căng đầy khêu gợi, trên người tôi thả sức vặn vẹo rồi rên rỉ. Ôi ôi__ ____ thượng đẳng nhân gian đó nha!”



“Ha hả, tôi nghe mà không hiểu nổi Tổng giám đốc Vạn đang đề cập đến điều gì ấy nhỉ. Tổng giám đốc Vạn, có phải dạo này bị “bức bối” quá không? Có vấn để ở phương diện kia hả? Ai dà, lấy tư cách là trưởng bối, tôi khuyên cậu nếu có vấn đề thì nhanh nhanh vào viện đi, chậm ấy à, thật sự toi rồi đấy!” Ta không thừa nhận mi có thể làm gì ta nào? Hắc Dạ u ám cười.



Hết



[1]: Khu vực chuyển động của áp suất không khí rất lớn gây ra do tiếng nổ.