Chích Thị Vi Nhĩ
Chương 51 :
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
Lâm Kỳ giúp Vân Dạ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn, không dám đáp lời, đưa lên chén thuốc.
Vân Dạ uống thuốc, đem quyển sách vừa rồi ở trên mặt bàn, ngưng thần nhìn kỹ.
Lâm Kỳ lấy ra giấy bút, ở bên cạnh hầu hạ.
Vân Dạ suy tư trong chốc lát, cầm lấy bút lông, nhấp chút mực nước, đánh vài ký hiệu trên quyển sách. Vân Dạ lại bảo Lâm Kỳ đi lấy một số vật hai ngày trước mình cần, tham khảo một chút. Mấy ngày nay hắn đã suy tư thật lâu, cuối cùng định ra phương án vẹn toàn.
Mở ra giấy viết thư, Vân Dạ đặt bút nghĩ muốn viết vài thứ. Nhưng bụng lớn, thời gian viết thư cũng khiến hắn mệt nhọc, phải nghiêng thân mình để viết.
Tư thế này cũng khá là khó chịu. Thật vất vả viết xong, Vân Dạ đã ra một thân mồ hôi, thắt lưng lại đau. Ngẩng đầu đã thấy Lâm Kỳ đã lau mồ hôi, không khỏi kỳ quái hắn cũng ra mồ hôi?
Trong bụng đứa nhỏ giống như cũng không kiên nhẫn, đá mạnh Vân Dạ vài cước, Vân Dạ vừa rồi vẫn nhẫn nại cắn môi. Lúc này xác thực là có chút chịu không nổi, vội vàng đem thư viết nhanh, đỡ thắt lưng nói: “Giúp ta tới giường nằm một lát.”
Lâm Kỳ vội vàng đỡ Vân Dạ lên giường.
Vân Dạ nằm xuống, trong bụng không khỏe đã tốt hơn một chút, xoa xoa bụng, đối Lâm Kỳ cẩn thận nhờ một số việc. Đợi hắn đi ra ngoài, Vân Dạ liền nhắm mắt lại chuẩn ngủ một hồi.
Sờ bụng đã 8 tháng, Vân Dạ cảm thấy thỉnh thoảng nghĩ không biết tiểu gia khỏa này khi ra đời có bộ dáng ra sao?
Ở trong lòng hắn, tự nhiên là hy vọng đứa nhỏ giống Vân Kha hơn một chút. Chính là thời gian này, lại ẩn ẩn cảm thấy được tính tình tiểu gia khỏa này không kiên nhẫn cùng mình thập phần giống nhau. Vân Dạ vì đứa bé đã nếm rất nhiều khổ sở, nhưng mỗi lần nghĩ đến hắn tương lai có một tiểu Vân Kha, nhờ thế mà hắn còn có thể chịu được. Chính là gần đây lại thường thường nghĩ đứa nhỏ nói không chừng giống mình nhiều hơn. Mà vô luận giống mình hay giống Vân Kha, hắn đều rất cao hứng.
…
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Thiên đại tướng quân đưa tới văn kiện quân cơ quan trọng.”
Vân Kha tính tính ngày, mình rời đi Vạn Hoa Cốc đã hơn một tháng, lại sắp tới Trung thu, mình đã đáp ứng Dạ Nhi phải về bên hắn. Chính là Viêm quốc mới diệt, rất nhiều sự tình chờ Vân Kha xử lý, khó có thể không làm.
Nghĩ đế lần hắn cùng Vân Dạ cùng đón Trung thu đã là mười hai năm trước, năm Vân Dạ bảy tuổi. 8 tuổi năm ấy Vân Dạ đi Vạn Hoa Cốc nên không có cơ hội bên nhau. Mà nay năm, vô luận như thế nào, Vân Kha đều phải ở bên hắn.
Không biết hắn hiện tại thân mình có hảo không, đứa nhỏ có hảo không?
Vân Kha mắt thấy thời gian trôi qua, lại mọi việc quấn thân, thực hận không thể có thêm mấy cái tay mau chóng xử lý tất cả mọi việc.
Vân Kha cuối cùng đem sự tình trọng yếu xử lý xong, còn lại toàn quyền giao cho Võ Lương Từ. Cuối cùng có thể khởi hành trở về Vạn Hoa Cốc.
Vân Dạ nửa đêm nằm trên giường trằn trọc không thể ngủ, ủ rũ mỏi mệt.
Từ khi mang thai tiến vào tháng thứ 8, dược tính đản tử đan phản ứng đột nhiên mãnh liệt, bụng cũng ngày càng trầm nặng, nửa tháng này đến ngay cả ngồi dậy đều có chút khó khăn.
Trước đó vì nghĩ phương án giúp Vân Kha, chính mình thực mất một phen tâm lực. Vốn tưởng rằng chỉ vậy không có gì ảnh hưởng, sau mới cảm thấy hắn đã đánh giá cao bản thân. Hiện tại tâm lực cùng thể lực đều suy kiệt, mỗi ngày đều nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mắt thấy thời gian trôi qua, Vân Kha liền đã trở lại. Vân Dạ ngược lại càng lo lắng. Cũng chẳng biết tại sao cảm thấy có chút bất an.
Lâm Kỳ gặp Vân Dạ bưng chén thuốc, không có giống thường thường một hơi cạn sạch, hơn nữa mặt có ưu sắc, nghĩ đến không đúng chỗ nào, liền vội vàng hỏi: “Thiếu chủ thân thể không thoải mái sao?”
Vân Dạ lắc lắc đầu, cũng nói không nên lời chính mình làm sao không khoẻ, nhưng chính là có chút nói không nên lời hoảng hốt, kìm lòng không đậu vuốt ve bụng.
Chậm rãi uống xong dược, Vân Dạ đang muốn đem chén thuốc đưa cho Lâm Kỳ, lại đột nhiên toàn thân run lên, cánh tay buông lỏng. ‘Choang’ một tiếng, bát rơi xuống đất dập nát.