Chích Thị Vi Nhĩ
Chương 52 :
Ngày đăng: 14:15 18/04/20
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
“Có thích khách…”
“Người tới…”
Tiếng la hét thất thanh theo bốn phương tám hướng vọt tới.
Vân Kha ngã trên mặt đất, trước mắt một mảnh tối đen, trong mơ hồ chỉ cảm thấy ngực đau đớn, mùi máu tươi tanh nồng không thể khống chế theo khóe miệng tràn ra, nhưng ý thức lại dị thường thanh minh.
Vừa rồi, ngay khi hắn chuẩn bị khởi hành, từ trong đoàn vệ binh có hai người thoát ra, cầm trong tay đoản kiếm tiến lên. Phúc Khí bên người cùng cấm vệ lập tức chắn ở trước mặt Vân Kha cùng thích khách chiến đấu. Ai ngờ vào lúc này, ba mũi bắn ra, một chưởng lực cũng từ sau đi tới.
Vân Kha quay đầu lại chỉ vội vàng thoáng nhìn thân ảnh Võ Lương Từ cùng Vân Ly thất kinh chạy vội đến, rồi sau đó cứ thế ngã xuống đất.
Vân Kha biết tại khoảnh khắc mấu chốt kia, hai người bổ nhào lên người mình là ai.
Vươn cánh tay, gắt gao muốn đem người nọ đứng lên.
“Thương Nghi…”
Vân Kha nghĩ muốn kêu to, lại phát hiện thanh âm của mình yếu đuối vô lực.
Một bên Phong Cực bị trúng tên cũng đã có thể đứng lên, đánh với tên thích khách kia.
Chung quanh một mảnh hỗn loạn.
Tiếng kêu to, tiếng hô quát, tiếng đấu kiếm va vào nhau…
Vân Kha đều không nghe được. Hắn có chút phát run nhìn Thương Nghi người nhuộm đầy máu tươi, ngơ ngác, không biết phản ứng như thế nào cho phải.
“Ta… Không hận!” Vân Ly lặng yên thật lâu sau, cuối cùng nhẹ giọng trả lời. Có lẽ, trước kia hắn đã hận, đã oán, đã ghen tị, đã hâm mộ. Nhưng là hiện tại, hắn đã hiểu được. Hắn không hận! Cũng không oán! Hắn chưa từng chân chính hận Vân Kha!
Vân Kha hơi hơi mở hai mắt, thản nhiên nhìn phía trước, giống như đang nhìn nơi nào đó ở thân xe, lại giống như cái gì cũng không thấy.
“Ta nghe thấy rồi…” Thanh âm Vân Kha cũng thản nhiên, nhợt nhạt, làm cho Vân Ly nhất thời không có nghe rõ hắn đang nói điều gì.
“Ta nghe thấy rồi.” Vân Kha xoay đầu lại, trong trẻo tươi đẹp hai tròng mắt nhìn thẳng Vân Ly, “Ta nghe thấy ngươi gọi ta… Hoàng huynh!”
Vân Ly biến sắc, nhưng lập tức trở nên thản nhiên.
“Đúng vậy! Ngươi là hoàng huynh của ta!” Cảm giác tay Vân Kha khẽ run, Vân Ly nhẹ nhàng cười, cuối cùng cũng kiên định mà ôn nhu cầm lại tay hắn.
“Trên đời này, ngươi là người thân của ta… Ca ca!”
…
Trong Vạn Hoa Cốc, Vân Dạ đang ở trong thống khổ chờ đợi Vân Kha trở về.
“Vân Dạ…” Thẩm Băng Phong mày nhíu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt khó coi của Vân Dạ.
“Không được sao?” Vân Dạ nằm nghiêng trên giường, cảm giác đứa nhỏ tuy rằng so với ngày xưa im lặng, nhưng bụng trướng đau cùng lúc trước bất đồng, nhẹ giọng hỏi.
Từ nửa tháng trước, thai nhi đột nhiên xuất hiện hiện tượng sinh non. Đây đối với Vân Dạ lúc ấy thể xác và tinh thần mỏi mệt cùng đứa nhỏ mà nói đều quá mức nguy hiểm. Thẩm Băng Phong không thể không mạo hiểm, vẫn dùng kim thâu thuật phối hợp dược vật giúp hắn an thai. Chính là nửa tháng này Vân Dạ chịu đủ đản tử đan dược tính cùng bệnh trạng thai nhi sinh non tra tấn, ngược lại càng thêm gầy yếu. Hiện tại, vô luận như thế nào, cũng là chống đỡ không được.
Thẩm Băng Phong gật gật đầu, nói: “Đã đến cực hạn, trong vòng hai ngày này đứa nhỏ chỉ sợ cũng phải đi ra, ngươi phải chuẩn bị tinh thần.”
Rốt cuộc vẫn là sinh non. Vân Dạ hiện tại mới vừa mới tới tháng thứ chín, đứa nhỏ hẳn là không có gì trở ngại, chính là Vân Dạ…
Nghĩ tới đây, Thẩm Băng Phong mày mặt nhăn càng sâu.