Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 57 :

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Vân Kha giúp Dạ Nhi uống ngay vài hớp nước súp, dìu hắn nằm quay về trên giường.



“Hoàng Thượng! Ngài tốt nhất ly thuê phòng, ra bên ngoài nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Băng Phong đột nhiên nói.



“Cái gì!?” Vân Kha kinh ngạc ngẩng đầu. Bây giờ là loại thời điểm nào, Thẩm Băng Phong tài năng đầy mình sao ở thời khắc này để mình rời đi Dạ Nhi. Tuy rằng Vân Kha quả thật cảm giác mình có chút choáng váng khó nhịn, chứng khí hư vô lực, nhưng thống khổ này sao có thể so sánh cùng Dạ Nhi.



“Không! Ta phải ở lại chỗ này cùng Dạ Nhi.”



Vân Dạ ngã xuống giường thở gấp.



“Hoàng Thượng, lấy tình huống Vân Dạ trước mắt thai nhi tạm thời không thể xuống dưới. Thẩm mỗ muốn dùng những phương pháp khác, nếu chẳng may va chạm long thể thật sự không ổn! Hơn nữa Thẩm mỗ cũng không muốn người ở bên cạnh quấy rầy. Thỉnh ngài rời đi!” Thẩm Băng Phong ngữ khí kiên định, ngôn từ không để hắn từ chối.



Vân Kha không biết hắn phải làm gì. Hiện tại hắn không muốn rời đi, nắm thật chặt tay Vân Dạ.



Vân Dạ tuy rằng đau đến toàn thân thỉnh thoảng lại co rút nhưng ý thức vẫn thập phần rõ ràng. Hắn biết mình đã chịu như thế lâu, đứa nhỏ còn không có dấu hiệu đi ra, nếu tình trạng tiếp tục vậy nữa sẽ thập phần nguy hiểm. Vân Dạ tinh thông y đạo, lại sớm nghiên cứu quá tình huống nam tử chu huyết sinh sản, đã sớm hiểu được cậu phải làm gì.



Vân Dạ trong lòng có chút phát run.



Nếu là trước kia hắn tự cho mình chịu được. Nhưng khi đã trải qua hai ngày đau bụng sinh này, hắn đã bị loại đau đớn sống không bằng chết này tra tấn đến không còn chút khí lực nào. Hắn không biết mình còn có thể hay không chống đỡ thêm nữa.



Lại một trận đau đớn kéo tới, Vân Dạ dùng sức kéo bố khăn, mỏng manh rên rỉ.



“Dạ Nhi!” Vân Kha hoàng sợ nhìn hắn. Khuôn mặt tuổi trẻ tuấn mỹ bởi vì đau đớn thỉnh thoảng lại vặn vẹo, đôi môi sớm bị cắn xuất hiện vết máu nhè nhẹ. Vân Kha đau lòng hận không thể đem toàn bộ lực lượng mình cho hắn.



“Vân… Vân Kha… Ngươi…. Ngươi đi ra ngoài đi! Ân….. A…” Vân Dạ yếu ớt run rẩy đối Vân Kha nói. Hắn không muốn Vân Kha nhìn thấy bộ dáng khi mình chật vật nhất, thống khổ nhất. Hắn biết kế tiếp đợi chờ mình là sự tình tàn khốc. Hắn không muốn để Vân Kha đến lúc đó nhìn thấy hình ảnh yếu đuối, bất lực của mình. Huống chi Vân Kha hiện tại thân thể dường như cũng phi thường không tốt. Hắn tình nguyện chính mình đau chết cũng không hy vọng Vân Kha có gì không hay xảy ra.




Vân Dạ đã hoàn toàn không còn cảm giác bốn phía ở phát sinh điều gì. Đầu óc hắn đã muốn bắt đầu hôn mê, suy nghĩ dần dần hỗn độn, không biết bay tới phương nào…



Đột nhiên, một cơn đau không thể dùng lời nói diễn tả được, không hề chuẩn bị trước, cảm giác vỡ vụn đau nhức kéo hắn tỉnh lại từ cơn mê.



“A!”



Vân Dạ kêu thảm một tiếng, cố gắng khởi động thân mình, ánh mắt mở lớn, toàn thân cứng còng một lát rồi hoàn toàn rơi vào hôn mê.



Vân Kha nhảy dựng lên, liều lĩnh chạy vào nội thất.



“Dạ Nhi! Dạ Nhi! Buông! Buông! Các ngươi dám ngăn cản trẫm! Các ngươi không muốn sống nữa sao! Tránh ra! Tránh ra!” Vân Kha gần như đánh mất lý trí kêu to, liều mạng phải thoát khỏi ngăn trở của Vân Ly và Đồng Khu.



Một tiếng kêu thảm kia của Dạ Nhi cùng đau đớn lúc trước bất đồng. Đó là một tiếng áp lực từ sâu trong theo yết hầu phát ra, đau đớn thập phần rõ ràng!



Vân Kha ở ngoài cửa nghe Vân Dạ lúc cao lúc thấp kêu đau một ngày, trong lòng run sợ. Chính là vừa rồi kia một tiếng như thế thảm thiết, như thế vang dội, Vân Kha có thể cảm giác được đến Vân Dạ lúc ấy có bao nhiêu đau! Vân Kha lúc này gần như phát điên.



“Các ngươi dám can đảm ngăn cản trẫm! Cẩu nô tài! Trẫm phải giết cửu tộc các ngươi! Tránh ra! Các ngươi dám ngăn cản trẫm! Các ngươi cũng dám ngăn cản trẫm! Trẫm muốn giết các ngươi! Dạ Nhi! Dạ Nhi!”



Vân Kha thân thể suy yếu, tay chân vô lực, như thế nào có thể thoát ra khỏi ngăn trở của Đồng Khu, Bách Tùng. Vẻ mặt hắn kích động, tâm trí điên cuồng, lại lấy đế vương tôn sư ép buộc, thật làm cho bọn Đồng Khu khó xử.



Hoàng Thượng sau cơn sốt lẽ ra mặt có chút tái nhợt nhưng giờ lại đỏ ửng không giống bình thường, Vân Ly không khỏi cảm thấy cả kinh, thầm kêu không ổn.



Phúc Khí buổi trưa cũng đã đuổi tới, Hoàng Thượng đi ra liền vẫn ở tại bên người, mà Hoàng Thượng không hề phát giác. Lúc này mắt thấy Hoàng Thượng tình thế không ổn, đại thần quan cũng hốt hoảng luống cuống, không khỏi cắn răng một cái, lớn gan tiến lên, nhắm ngay thụy huyệt Hoàng Thượng, một chưởng bổ xuống.