Chích Thị Vi Nhĩ

Chương 58 :

Ngày đăng: 14:15 18/04/20


Lâm Kỳ nguyên bản mặt khẩn trương, nghe đến tiếng xương cốt thanh thanh thúy kia nứt ra, mặt trở nên trắng bệch. Mắt thấy Thiếu chủ cứ thế hôn mê đi, khả Cốc chủ lại còn mặt không chút thay đổi chính mình chạy nhanh gọi hắn tỉnh lại. Không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, thầm than Cốc chủ tàn nhẫn.



Nhưng là hắn cũng chú ý tới, Thẩm Băng Phong mồ hôi theo tóc mai không ngừng nhỏ giọt.



Do Lâm Kỳ dùng hương thơm kích thích, Vân Dạ mê mê mang mang mở hai mắt, ý thức hỗn độn không rõ, cảm giác đầy người đều đau.



Lâm Kỳ dùng bố khăn sạch sẽ nhúng nước vắt sạch, nhẹ nhàng chấm nhẹ trên môi Vân Dạ sớm khô nứt. Vân Dạ khàn khàn yết hầu, lập tức phát ra một tiếng đau.



Vân Dạ xương chậu đã bị Thẩm Băng Phong lưu loát xao toái nát. Hạ thể cùng bụng đau đớn. Này đau hắn khó có thể chịu được.



Đau! Đau quá!



Trong ý thức Vân Dạ tràn đầy từ này. Lời nói cậu ở bên tai căn bản không nghe lọt.



“Dùng sức! Vân Dạ! Dùng sức!”



Đột nhiên một trận mãnh liệt trụy đau, đau đến hắn toàn thân liên tiếp co rút.



Vân Dạ cố gắng khởi động đầu, thấy cậu bảo Lâm Kỳ ép chặt bụng hắn.



Không! Từ bỏ! Ta từ bỏ!



Vân Dạ khôi phục chút thần chí, trong lòng hô to, lại phát hiện ngoài miệng còn cắn khăn, chỉ có thể lại phát ra tiếng động rên rĩ!



Thẩm Băng Phong ấn hai chân Vân Dạ, không ngừng hướng hắn hô to: “Vân Dạ! Tỉnh tỉnh! Đứa nhỏ sẽ đi ra! Dùng sức! Dùng sức! Làm cho nó đi ra!”



Dùng sức?



Vân Dạ quay đầu, trong đầu mờ mịt nghe được từ này. Hắn hiện tại toàn thân cơ hồ không còn chút khí lực, làm sao dùng sức?



Lại một trận xé rách cùng trụy đau, hỗn hợp mồ hôi và nước mắt từ khóe mắt Vân Dạ chảy xuống.



Vân Dạ hô hấp bắt đầu đứt quãng nhanh hơn, đau đớn theo ở chỗ sâu nhất trong thân thể trong vỡ toang, cả người như bị xẻ đôi. Cắn chặt khăn, Vân Dạ liều mạng hút khí, ngưng tụ lại lực lượng toàn thân, hung hăng dùng sức.



Vân Kha mơ màng trầm trầm không biết đã hôn mê bao lâu, đột nhiên đáy lòng giật mình, tỉnh dậy. Mạnh mẽ mở hai mắt, Vân Ly cùng Phúc Khí bên cạnh hắn hoảng sợ.



Bởi vì không dám làm cho Hoàng Thượng rời đi Chiêu Dương hầu quá xa, cho nên bọn họ để Hoàng Thượng nằm ở giường ngoại thất nghỉ ngơi.



Lúc này, Vân Kha ngồi dậy đến, giống như lòng có sở cảm, hai mắt nhìn thẳng phía trước, trên mặt hiện ra một loại biểu tình kỳ quái, tự hỉ tự bi.
Vân Dạ kinh nghi. Trong lòng hắn lạnh, trên mặt càng là đông lạnh. Cười một tiếng: “Tốt! Ngươi hồi cung đi! Ta thật muốn nhìn ai dám gả cho ngươi!” Nói rồi sờ Lưu Vân kiếm trên người, lại phát hiện Lưu Vân kiếm không thấy.



“Dạ Nhi! Ngươi nếu không đến, ta sẽ đi.” Chỉ thấy Vân Kha đã muốn xoay người sang chỗ khác, quả nhiên càng lúc càng xa.



Không được! Vân Kha, ngươi trở về! Trở về!



Vân Dạ nhất thời trong lòng khẩn trương, lại hô to nhưng không ra tiếng.



“Dạ Nhi!? Dạ Nhi!”



Vân Dạ mở to mắt, thấy khuôn mặt Vân Kha kinh hỉ gần ngay trước mắt.



“Vân… Vân Kha…” Vân Dạ vừa mở miệng, mới phát hiện thanh âm khàn khàn của mình dị thường khó nghe.



“Dạ Nhi, ngươi cuối cùng tỉnh…” ngón tay Vân Kha vuốt ve khuôn mặt hắn tái nhợt, nửa mừng nửa lo.



Vân Dạ đã hôn mê năm ngày năm đêm.



Vân Kha sau khi đứa con sinh ra cũng sốt cao một hồi, triền miên nằm trên giường bệnh ba ngày ba đêm. Để thân thể tốt hơn một chút liền tới bên cạnh Dạ Nhi. Hoàn hảo rất nhiều tùy tùng nội thị, ngự y quan phó đều đuổi theo phía sau Hoàng Thượng, toàn bộ Vạn Hoa Cốc trong khoảnh khắc nhân thủ sung túc, bằng không chỉ bằng vài người trong Cốc thể lực đã kiệt, liền không đủ người chiếu cố cả hai.



Vân Kha hai ngày này mỗi ngày đều bảo người đem đứa nhỏ đến bên hắn nói chuyện, cũng không thấy Vân Dạ có phản ứng gì. Vân Kha lòng khẩn trương như đốt, ai ngờ hôm nay Dạ Nhi tỉnh lại.



“Ngươi…Không cho ngươi lấy người khác! Ngươi ở trước mặt Thủy thần rõ ràng đã phát thệ…” Vân Dạ khàn khàn yết hầu, bắt lấy tay Vân Kha, thanh âm suy yếu mà bá đạo nói.



Vân Kha sửng sốt, lập tức hiểu được. Hắn nhất định là khi ngủ mơ bên tai nghe được chính mình uy hiếp hắn nếu không tỉnh lại, liền đi dâng phi lập hậu, cưới vợ sinh con. Không khỏi mỉm cười cười, nhẹ nhàng nắm chặt tay Dạ Nhi, cuộc đời này thề, quyết không buông ra!



Minh Trinh năm thứ mười một, ngày 15 tháng 8, giờ Tí, con cả Trinh đế Minh nguyệt vương triều, cũng là con độc nhất — Vân Lạc, ở côn sơn Vạn Hoa Cốc sinh ra! Ba tháng sau, sắc phong Đông cung thái tử!



Hoàng thái tử Vân Lạc sinh ra, toàn bộ từ dân đến quan lại triều đình Vân quốc choáng váng! Cơ hồ dấy lên một hồi sóng to gió lớn!



Bởi vì mẹ ruột của hoàng thái tử, không chỉ là một nam nhân, còn là một nam nhân tiếng tăm lừng lẫy: người Minh Trinh đế yêu chất — Chiêu Dương hầu Vân Dạ, Thiên đại tướng quân Vân quốc.



Minh Trinh đế năm thứ mười một, tháng chín, hoàng đế hạ chiếu, sắc phong Chiêu Dương hầu Vân Dạ vi nam hậu Vân quốc, đứng đầu hậu cung, giữ lại phong hào Thiên đại tướng quân!



Từ rày về sau, Minh Nguyệt vương triều ban bố điều lệ mới: nam tử trong lúc đó được phép có hôn sự!



Mặt khác, đản tử đan không hề trở thành quốc chi cấm dược, ai cũng đều có thể cầu đan! Nhưng người cầu đan phải thông qua thật mạnh thử luyện, khảo nghiệm chân tình. Người thành tâm dứt khoát sẽ có được đan!