Chiếc Lọ Cầu Vồng
Chương 7 :
Ngày đăng: 12:19 30/04/20
Bên trong nhà kính không chỉ có một máy quay, 360 độ không góc chết, Khương Tùy Tranh không biết, cho rằng tránh anh quay phim là không sao, Lục Trạch Xuyên không nói, giữ gáy cậu lại mút chất lỏng ngọt ngào trên lưỡi cậu, Khương Tùy Tranh chỉ muốn đút anh ăn dâu thôi, sợ đến nỗi nhanh chóng liếc anh quay phim, Lục Trạch Xuyên cắn môi cậu không tha, thấp giọng hỏi: “Em không có gì muốn nói với anh sao?”
Anh quay phim đang nằm rạp trên đất quay ong mật, Khương Tùy Tranh sợ anh ta sẽ quay đầu lại bất cứ lúc nào, vội vàng nói: “Mau buông em ra.”
Lục Trạch Xuyên không chỉ không tha, còn không chịu nói lý, nói: “Em có biết lỗi của mình chưa?”
Khương Tùy Tranh nhỏ giọng tranh luận: “Lỗi của em hồi nào, rõ ràng là anh…”
Lục Trạch Xuyên mút lấy đầu lưỡi cậu, cắn lấy nó, không cho cậu phản bác, “Nói em sai rồi”
“Em…” Khương Tùy Tranh bị cuốn theo càng ngày càng gấp, rên rỉ mấy tiếng rồi đẩy ra hai lần, vẫn không nhúc nhích, hàm hàm hồ hồ vội la lên: “Em sai rồi em sai rồi, mau buông em ra, bị người ta nhìn thấy bây giờ.”
Mục đích của Lục Trạch Xuyên đã được thực hiện được, nhíu mày, rồi mới rời khỏi miệng cậu.
Hai ba phút sau, anh quay phim quay xong trở lại bên cạnh Khương Tùy Tranh, nhìn xung quanh hỏi: “Anh Xuyên đâu?”
Khương Tùy Tranh không dám ngẩng đầu, đôi môi bị gặm đến đỏ au, dù thế nào thì lát nữa mới bớt, nhẹ giọng nói: “Anh ấy mới vừa hái xong, đi ra ngoài rồi.”
Tới gần buổi trưa, các thành viên Five mang theo hoa quả đã hái trở về nhà, Lục Trạch Xuyên không biết đã ngồi cùng đạo diễn Tôn từ khi nào, ngẩng đầu sải chân dài, dựa trên ghế nằm nhắm mắt dưỡng thần, buổi trưa thức ăn ngoài đã đưa đến, cơm nước xong nghỉ ngơi một lúc, tiếp tục quay.
Bên cạnh giếng nước, Phương Quân Thăng lấy rau mới hái ra rửa, An Thần thỉnh thoảng nhìn về phía Lục Trạch Xuyên, hào hứng hỏi: “Đội trưởng, anh thích nhất bộ phim nào của anh Xuyên?” echkidieu2029.wordpress.com
Phương Quân Thăng vẫn luôn giữ vững hình tượng, nhưng nói về thần tượng thì cũng không giữ nổi, “Hầu hết đều thích, thích nhất là bộ ‘Hiệp giả’, cái bộ đó thiếu chút nữa đã được nhận giải rồi! Bỏ lỡ cơ hội, rất tiếc nuối.”
An Thần nói: “Đúng đó đúng đó, bộ phim đó hay thật! Hơn nữa tạo hình của anh Xuyên ở trong phim cũng rất ngầu! Đồ đen nón rộng vành, mặt xuất hiện trước ống kính, không cần mở miệng cũng thấy là hiệp khách lạnh lùng!”
Phương Quân Thăng là một fan chân chính, nói: “Anh Xuyên nhiều năm lăn lộn cũng không dễ dàng, lúc mới vào nghề không có bối cảnh cũng đã nhận rất nhiều phim tệ, nhưng may mà kỹ năng diễn xuất của anh ấy khá tốt, không có lịch sử đen tối, chỉ là nhìn hồi xưa có hơi ngây ngô.” SSTruyen xấu chó vậy cũng đọc hả
Khương Tùy Tranh chớp mắt mấy cái nói: “Không thể nói sao? Bên trong hợp đồng không có viết…”
Dư Triệu bật cười: “Đương nhiên không thể nói rồi! Các em là nhóm nhạc thần tượng mà, tốt nhất vẫn nên bảo mật.”
Khương Tùy Tranh quả thật không hiểu, thời gian cậu vào nghề quá ngắn, Trần Bằng cũng không nói, hôm đó lúc làm cá, Dư Triệu khá là quý cậu, chủ động giúp cậu thay đổi đề tài, đoạn này coi như qua.
Ăn cơm xong lại cùng nhau hát ca khúc debut, một ca khúc rất ngớ ngẩn, hòa theo tiếng ca, hôm nay quay cũng gần kết thúc, lúc dọn bát đũa, hiện trường thiếu đi hai người, Lục Trạch Xuyên dắt Khương Tùy Tranh đến sân sau, ở đó yên tĩnh không có máy quay phim, cũng không có người ngoài.
“Em…” Lục Trạch Xuyên rũ mắt nhìn cậu: “Em không đi nữa sao?”
Khương Tùy Tranh nói: “Em nói sẽ đi hồi nào? Là anh lén xem email của em, còn kiếm cớ nổi nóng với em.”
Lục Trạch Xuyên hồi tưởng lại, hình như là em ấy chưa từng nói thật, không nén được giận, nỗ lực chối tội: “Nhưng em vẫn nộp CV cho công ty đó.”
Khương Tùy Tranh cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Em chưa từng nộp CV, là bọn họ nhìn thấy thiết kế tốt nghiệp của em nên liên tục mời em, em đã từ chối ba lần rồi.”
Lục Trạch Xuyên chớp mắt mấy cái “Ồ” một tiếng, trước đây anh có nghe Khương Tùy Tranh đề cập tới công ty kiến trúc đó, nên vẫn luôn có ấn tượng, nhìn thấy email tuyển dụng phản ứng đầu tiên của anh là nổi khùng, anh không muốn để cho Khương Tùy Tranh ra nước ngoài, nhưng cướp đoạt sở thích của cậu, quả thật cũng có hơi quá đáng.
Thôi được rồi, là rất quá đáng, Lục Trạch Xuyên kiểm điểm bản thân mấy phút, mặt hết sức lạnh lùng, nói: “Có phải là em thật sự muốn đi không, nếu như em thích công việc đó…”
“Em không thích làm việc.”
Dưới mái hiên sân sau có một ngọn đèn nhỏ, dưới đèn có mấy con thiêu thân nhỏ vây quanh, Lục Trạch Xuyên nhìn chằm chằm đôi mắt Khương Tùy Tranh, nghe cậu nói: “Em chỉ thích anh.”
“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh là được rồi, anh không muốn để em đi làm, thì em ở trong nhà đọc sách xem báo, làm món ăn anh thích, anh sợ khoảng cách của chúng ta ngày càng xa, không có cảm giác an toàn, nên em đã bước vào thế giới của anh, nhìn anh, ở bên anh, không đi đâu cả.”