Chiếc vòng thần kì

Chương 12 : Những con tốt thí

Ngày đăng: 22:53 19/02/21

Đêm qua Tùng ngủ không ngon giấc!
Bởi lẽ lần đầu tiên nó giết người. Thật sự thì Trần Cối là một tên đáng chết, nhưng việc giết hắn không khỏi làm Tùng hơi loạn tâm. Giấc ngủ của nó mộng mị, hình ảnh thi thể của Trần Cối bị băm nát bởi chính kiếm khí từ tay nó, đã ám ảnh chính nó.
Thế nên sáng dậy nó hơi uể oải. Đành rằng với công lực của nó bây giờ, thức vài tuần cũng không sao, nhưng dù sao mất ngủ cũng hơi khó chịu, nhất là khi nó chưa quen với áp lực của nhiệm vụ. Nó vừa dậy đã ngồi ngáp ngắn ngáp dài. Một tên thái giám sát nó vỗ vai:
– Cẩn thận đấy, tổng quản thấy ai ngáp trong giờ hầu hạ sẽ chửi đấy, nếu để chủ nhân thấy được, có thể bị đánh hay bắt nhịn ăn.
Thật ra những điều này đã được phổ biến trong buổi học qui định dành cho thái giám mới nhập cung hôm qua, nhưng Tùng nào để ý. Thế nên khi nghe, nó chỉ biết làu bàu chửi đổng. Nó súc miệng bằng nước muối, rồi tập Tùng trước sân để nhận việc. Quả thật thứ nước muối này còn nhạt hơn cả nước ốc. Cũng đúng, vào thời này giá muối ăn rất mắc, bọn tổng quản hậu cần thường ăn bớt muối trong cung để bán ra ngoài, hòng tư lợi.
Tùng được phân công vào đội chặt củi, vì nó có thể hình to nhất trong đám tân thái giám. Cũng đúng, vì nó có phải là thái giám đâu, cho nó đi chặt củi là hợp nhất.
Rất nhanh đội chặt cùi đến kho để làm việc. Vì củi là thứ dễ cháy nên kho củi được đặt ở một góc xa và cách biệt. Củi được mua rồi chuyển đến đây cất, sau đó được chặt bửa ra để nhà bếp hoặc thái giám các cung đến lấy khi có nhu cầu.
Đúng là hoàng cung, củi được đem vào đây tốt chả kém gì cột đình, làm đám thái giám phải còng lưng ra mà cưa nhỏ, rồi mới bửa nhỏ thêm. Nhưng đó là với bọn kia, còn Tùng thì cứ làm dưới sức cũng loáng một cái là xong. Nó lại còn đến giúp người khác, làm bọn kia cảm ơn rối rít.
Đến hoàng hôn, nó lại vác búa đi về. Trong khi đám kia thở không ra hơi thì nó đủng đỉnh, mồm huýt sáo. Bất quá nó quên mất huýt sáo cũng bị cấm.
– Này, tên kia, ai cho ngươi huýt sáo? – Tên tổng quản chỉ vào nó
– Huýt sáo cũng cấm sao?
– Láo xược thật, người đâu, phạt cơm tên này. Tối nay cho hắn nhịn.
Tùng đang chuẩn bị cãi thì bên ngoài truyền tới một âm thanh ỏng ẹo:
– Thượng tổng quản thái giám Phụng Nghi Cung đến để nhận người.
Đám tân thái giám vốn đang quây quanh Tùng và Tổng quản để hóng hớt thì vội tản ra, xếp ngay ngắn, làm Tùng đành xếp theo bọn chúng. Còn tên Tổng quản thì chạy ra tận cửa đón thượng cấp.
Nói thêm về cấp bậc thái giám trong cung. Triều Trần chia thái giám thành 5 bậc – gọi là Ngũ phẩm. Tân thái giám như Tùng là Ngũ phẩm, đội trưởng và tổng quản một bộ phận là Tứ và Tam phẩm. Thượng tổng quản các cung lớn là Nhị phẩm, còn Đại Tổng quản cai quản toàn bộ thái giám là Nhất phẩm. Có điều Đại tổng quản hầu như bên cạnh hoàng thượng, nên đám thái giám sợ nhất là các thái giám của các cung lớn. Bọn họ là tai mắt của cho chủ nhân mình.
Mà chủ nhân họ là ai, chính là Hoàng hậu, thái hậu và các quí phi. Nếu đắc tội với họ thì họ chỉ cần nói xấu mình một câu thôi thì cũng đủ chểt mất xác.
Thế nên tên Tổng quản của Tùng phải xun xoe Thượng tổng quản cung Hoàng hậu cũng là dễ hiểu.
Tùng nhìn bộ dáng nịnh nọt của tên Tổng quản từ xa đã thấy khinh bỉ, đã không có dái còn ráng hơn thua. Nếu hắn biết mình không những cứu mạng Hoàng hậu mà còn đè nàng ra nhét c-c vào lon thì hắn sẽ thế nào nhỉ? – Tùng nghĩ.
Thượng tổng quản cung Hoàng hậu đương nhiên đã được dặn trước, tuyển chọn vài người – trong đó có Tùng. Thế là ngay sau đó Tùng theo chân Thượng tổng quản về Phụng nghi cung. Nó nghĩ bụng nàng Hoàng hậu này cũng biết giữ lời đem nó về Phụng Nghi cung đấy chứ. Nhưng nó có biết rằng Trần hoàng hậu còn sợ là nó không chịu về. Vì nàng ta biết mình đang bị âm mưu ám sát, cần người bảo vệ.
Mà võ công Tùng thì nàng đã tận mắt chứng kiến. Trần Cối đánh ngã toàn bộ đám nô tỳ trong cung không một tiếng động, vậy mà nó chỉ với đôi tay trần đã giết được Trần Cối. Hơn nữa nó cũng….đ- khỏe quá, bắt nó làm nô lệ tình dục cho nàng thì sướng biết mấy.
Đám thái giám được dẫn ra mắt Hoàng hậu. Bọn chúng phải quì trước mặt nàng, không dám ngẩng lên. Dù không muốn nhưng để che mắt thì Tùng đành làm theo. Không ngờ mình phải quì gối trước một con đàn bà mình từng đè ra mà đ-, nhục thật.
Còn Trần Hoàng hậu, quả thật nàng đang thỏa mãn tính tự kiêu. Một nam nhân dù đè nàng ra đ- nàng, thì vẫn phải quì gối trước nàng. Nàng vẫy tay cho đám thái giám lui ra hết, chỉ để lại một mình Tùng.
– Ngươi chỉ lưu một mình ta lại, không sợ đàm tiếu sao?
– Chúng tưởng ngươi là thái giám, mà việc thái giám ở lại “hầu hạ” chủ nhân là việc đương nhiên.
– “Hầu hạ” ? – Tùng nhíu mày
– Là làm thiếp sướng đó – Trần hoàng hậu lả lơi.
Sướng con mẹ ngươi! Đúng là đồ đàn bà dâm đãng- Tùng nghĩ thầm. Nhưng thật sự là đ- nàng sướng quá, hơn Loan nhiều. Cảm giác đè một hoàng hậu ra mà đ- kích thích không gì tả nổi.
– Việc đó để sau, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ cho ngươi lên đỉnh Vu Sơn cả ngày. Nhưng quan trọng bây giờ là ta cần một tư cách để cai quản mọi việc trong Phụng Nghi cung.
– Chàng chỉ cần làm thái giám thân cận thiếp là đủ, cần gì phải làm Thượng tổng quản chi cho mệt.
Trần Hoàng hậu chỉ muốn Tùng bám váy nàng, suốt ngày ở bên phục vụ nàng mà thôi!
– Khi đó mới tiện cho việc bảo vệ ngươi. Ngươi nên nhớ tính mạng ngươi quan trọng nhất, nếu chết rồi thì không thể hoan lạc nữa đâu.
Quả thật Trần Hoàng hậu rất sợ chết, nên nghe theo ý của Tùng. Tùng vui vẻ về phòng. Quả thật điều kiện sinh hoạt ở Phụng Nghi cung tốt hơn Cung dành cho tân thái giám rất nhiều, Tùng thấy thoải mái hơn không ít. Nó ngủ để lấy sức cho kế hoạch lúc nửa đêm…

Phụng Nghi Cung, nửa đêm….
– A….cứu mạng – Một tiếng la vang lên
Tùng bật dậy, phi về phía phòng của Hoàng hậu
– Cứu giá, cứu giá
Một đám cung nữ đã vây quanh. Trần Hoàng hậu đang bị một tên áo đen bịt mặt, kê dao vào cổ. Xung quanh là thị vệ gươm tuốt sáng loáng, nhưng không dám xông lên vì sợ tên thích khách giết Hoàng hậu.
– Các ngươi lui ra, không thì ta sẽ giết Hoàng hậu, các ngươi khó thoát tội.
Đám thị vệ sợ hãi giãn ra. Vì chúng biết nếu để Hoàng hậu chết, chúng cũng không thoát tội cứu giá chậm trễ.
Tùng đứng một bên, liền giật lấy cung của một tên thị vệ. Nó lắp tên, giương cung, nhắm về phía hoàng hậu. Tên lính bị Tùng giật cung tưởng nó là đồng đảng của tên áo đen, liền la lên:
– Có người dùng tên….
Chưa dứt lời thì Tùng đã buông tay, mũi tên xé gió lao về phía Hoàng hậu. Bọn thị vệ rụng rời. Thế là xong, hoàng hậu chết – bọn chũng cũng bị chém vì phòng vệ lơi lỏng.
Nhưng không, mũi tên xượt qua vai Trần hoàng hậu, găm thẳng vào ngực tên thích khách, rồi ghim hắn dính vào bức tường. Bọn thị vệ không khỏi kinh hãi trước độ chính xác và uy lực của mũi tên.
Rất nhanh, bọn chúng xông lại cái xác, lột bịt mặt ra. Tất cả đều kinh hoàng, đây là Tiểu Diệp Tử, một tên thái giám lâu năm trong cung Hoàng hậu.
Đám cung nữ dìu Trần hoàng hậu vệ giường nghỉ ngơi, trước khi rời đi, Hoàng hậu quay lại nói với Tùng:
– Ngươi khá lắm, bổn cung sẽ ban thưởng trọng hậu cho ngươi.
Nói xong nàng liền rời đi.

Đám thị vệ điều tra ra được dưới gầm giường của Tiểu Diệp Tử có vô số trang sức của Hoàng hậu. Thế là chúng kết luận Tiểu Diệp Tử đã nhiều lần vào trộm đồ của Hoàng hậu, nhưng lần này bị Hoàng hậu tỉnh giấc phát hiện nên bắt nàng làm con tin hòng trốn thoát. Thế là vụ án được khép lại. Tùng được thăng làm Phó Thượng tổng quản của cung hoàng hậu một cách danh chính ngôn thuận. Thậm chí đám thị vệ và nô tỳ cũng cảm ơn Tùng vì nếu không có nó bắn tên giết Tiểu Diệp Tử để cứu giá thì có khi mọi người đều bị chém cả rồi.
Họ có biết đâu chính Hoàng hậu đã ép Tiểu Diệp Tử kề dao vô cổ nàng. Nếu không nàng sẽ giết cả nhà nó ở quê. Giữa việc bản thân mình chết và cả nhà cùng chết, đương nhiên Tiểu Diệp Tử đành diễn kịch để đổi lấy bình yên cho gia đình. Đáng tiếc cho nó tận tụy phục vụ Hoàng hậu, cuối cùng bị nàng ép tử.
Vào cung được hai ngày, lên được chức Phó Thượng tổng quản của cung Hoàng hậu, quả thật là không ai dám mơ tới. Nhưng Tùng có thể làm được, hơn nữa mọi người đều phục việc này.
Còn gia đình Tiểu Diệp Tử? Thay vì được chu cấp sung túc như lời hứa của Hoàng hậu, họ bị giết sạch. Theo luật lệ triều Trần, tội mưu giết Hoàng hậu bị tru di tam tộc. Thế là cả nhà Tiểu Diệp Tử bị giết sạch một cách oan uổng.
Rồi một tuần sau, Thượng tổng quản “tự dưng” trúng gió chết. Ai cũng tiếc thương cho ông, ông vốn là tâm phúc của Hoàng hậu, lại thường tha lỗi cho cấp dưới. Và đương nhiên cấp trưởng chết thì cấp phó lên thay.
Vậy là Tùng mất đúng 9 ngày để lên chức Thượng tổng quản của cung Hoàng hậu một cách danh chính ngôn thuận.
Chỉ tội cho Tiểu Diệp Tử và Thượng tổng quản cùng hơn trăm người bị tru di vì con cháu mình dám “mưu giết” Hoàng hậu. Họ như những con tốt thí mạng, đã chết để Tùng thăng tiến. Nhưng biết làm sao được. Cuộc đời vốn dĩ không công bằng màmà