Chiếc vòng thần kì
Chương 13 : Bị giương oai
Ngày đăng: 22:53 19/02/21
Phụng Nghi Cung, gần sáng.
– A….nhanh lên….thiếp không chịu được nữa….
Tiếng thở hổn hển của Trần Hoàng hậu như thúc giục Tùng đ- nàng ta nhanh hơn, mạnh hơn. Nó lật nàng lại, ngửa ra. Rồi nó đút c-c vào trong cái lon đã sưng lên của Hoàng hậu, nhấp tiếp, bọt đọng lại hai bên mép lon và trên thân c-c nó trắng xóa.
Còn Hoàng hậu, nàng sắp lên đỉnh Vu Sơn. Đêm nay Tùng đã cho nàng lên đỉnh 4 lần, và sắp có lần thứ 5. Quả thật trong suốt cuộc đời mình, duy nhất nàng được hoàng thượng ban ân sủng 2 lần – đó là lần nhiều nhất. Nhưng chỉ riêng đêm nay, Tùng đã đ- nàng 5 lần, còn nhiều hơn Hoàng đế đ- nàng cả năm. Nàng chỉ biết la hét, rên rỉ và giơ cái lon của mình cho nó đ-.
– Thiếp….chịu không nổi nữa….thiếp ra…..
Nói rồi hạ thân Trần hoàng hậu co giật liên hồi, nước nhờn tiếp ra liên tục, bao quanh thân c-c của Tùng và rỉ cả xuống giường. Rồi Tùng cũng không kìm được nữa, nó xuất tinh. Con c-c nó đột nhiên to lên, phun ra một chất nhầy nhụa, bắn thẳng vào tử cung của Hoàng hậu.
Cơn khoái lạc qua đi, Trần Hoàng hậu nằm ôm Tùng, hít thật sâu mùi vị nam nhân từ cơ thể nó. Được Tùng đ- quả thật là chuyện nàng cảm ơn ông trời nhất, hắn đã mang lại cho nàng những dư vị tuyệt vời của tình ái.
Tùng đã cho nàng biết như thế nào là làm tình, nó có nhiều tư thế mới là đến nỗi nàng không bao giờ tưởng tượng được. Cũng đúng thôi bởi lẽ ở thời đại này, việc làm tình chỉ dừng lại ở việc nữ nhân nằm xuống, giơ háng ra cho nam nhân đút vào đ- – rồi xuất tinh. Con người ở thời đại này không biết thế nào là doggy, là thế 69, là bú c-c, liếm lon… Mà dù có nghĩ đến thì họ cũng không dám làm, sợ bị chồng chê là dâm đãng.
Với đàn ông thời đại này, đàn bà chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu tình dục và sinh sản. Nhưng Tùng đã cho nàng biết dư vị cuộc sống, nàng có thể cảm nhận được mình chính là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, vì được làm tình với một người coi trọng thân xác bạn tình như Tùng.
Tùng vuốt ve sống lưng của Trần hoàng hậu. Nó bảo:
– Nàng rên dữ quá.
– Chàng làm thiếp sướng muốn chết, chỉ hận không được la hét thôi – Trần hoàng hậu nũng nịu.
Cũng may Tùng đã dùng nội lực bố trí một lớp cách âm, làm cho tiếng rên rỉ của Trần hoàng hậu không lọt vào tai của bọn nô tỳ. Thật ra dù bọn nó có biết thì cũng không dám bép xép vì sợ oai hoàng hậu, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.
– Ta được lệnh triệu kiến từ Tông Nhân Phủ, sáng mai phải đến đó trình diện – Tùng nói.
– Ai được thăng lên Thượng tổng quản đều phải đến Tông Nhân Phủ trình diện, nhận giáo huấn để phục vụ tốt hơn – Trần Hoàng hậu nói.
Tông Nhân Phủ là cơ quan do Trần Thủ Độ đặt ra, có nhiệm vụ xem xét, giám sát đời sống của tất cả hoàng thân quốc thích, gồm cả các quí phi và Hoàng hậu. Cho nên Thượng thái giám đến đó trình diện là điều đương nhiên.
Hai người ôm ấp, tình tự với nhau một chút nữa, rồi Trần Hoàng hậu thiếp đi trong vòng tay người tình. Tùng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, mặc quần áo vào rồi phi về phòng của mình. Từ khi lên chức Thượng tổng quản, đương nhiên nó có phòng riêng và có cả thái giám phục vụ. Về đến nơi, nó chợp mắt một chập, rồi lại dậy đốc thúc bọn nô tì trong cung hoàng hậu làm việc. Sau đó nó lại đi kiệu đến Tông Nhân Phủ. Nó ngồi ở đại sảnh được một canh giờ mà vẫn chưa có ai ra. Nó đang thầm bực mình thì có tiếng hô:
– Hưng Nhượng Vương giá lâm…
Nghe tiếng bước chân đi vào, Tùng vội quì xuống, nó vẫn phải tuân theo lễ nghi của thời đại này thôi. Nó cúi đầu, không dám ngẩng lên. Nhưng nghe tiếng bước chân nhẹ như mèo đi thì vị vương gia này nhất định là có nội lực không tầm thường.
– Bình thân.
– Đa tạ vương gia – Tùng vội đứng dậy.
– Hóa ra ngươi chính là Trường Phúc công công, người đã bắn tên cứu hoàng hậu? Khá lắm.
– Vương gia quá khen, chỉ là may mắn thôi ạ.
– Nhưng tại sao ta tra xét hồ sơ ngươi thì không thấy ngươi khai biết võ công? Ngươi có biết thái giám nếu biết võ công mà không khai trong hồ sơ thì tội gì không?
– Nô tài biết, nhưng vì nô tài sợ nếu khai sẽ không được vào cung. Nhà nô tài nghèo, nếu không vào cung thì chắc là chết đói.
– Ai cũng như ngươi thì hậu cung đại loạn à? Theo qui tắc đáng lẽ ngươi bị đánh 100 trượng, đuổi ra khỏi cung.
– Xin vương gia khai ân.
– Nhưng niệm tình ngươi có công cứu hoàng hậu, ta sẽ nương tay. Chỉ cần ngươi đánh thắng hai tên đội trưởng thị vệ của ta là được.
Mẹ nó, hóa ra tên Vương gia này xem nó như con gà chọi mua vui. Nhưng đành vậy, biết làm sao. Nó vẫn phải ở lại trong cung để bảo vệ Trần Hoàng hậu.
– Nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.
Lập tức đoàn người kéo nhau ra sân của Tông Nhân Phủ. Tranh thủ lúc di chuyển, Tùng kéo áo một tên quan binh hỏi nhỏ.
– Vị vương gia này là ai vậy?
– Đến Hưng Nhượng Vương – Trần Quốc Tảng mà ngươi cũng không biết. Ngài chính là con trai thứ của Hưng Đạo Vương – Trần Quốc Tuấn. Nhưng khi Hưng Đạo Vương vắng mặt thì việc ở Tông Nhân Phủ đều giao cho con trai.
Hóa ra người làm chủ ở đây không phải là vị vương gia trẻ tuổi trước mặt, mà chính là Hưng Đạo Vương. Quả thật việc cai quản các vương công quí tộc phải do người đức cao vọng trọng đảm nhiệm, Hưng Đạo Vương là hợp lí nhất.
Tùng nhớ lại lịch sử, hình như tên Quốc Tảng này từng xúi cha mình tạo phản, kết quả bị Hưng Đạo Vương đuổi ra khỏi nhà. Có khi nào tên mưu giết Hoàng hậu chính là hắn không nhỉ? Giết hoàng hậu – làm cho nội bộ nghi kị lẫn nhau – hắn lợi dụng danh tiếng của cha hắn để tạo phản.
Ra đến sân, Hưng Nhượng Vương dừng lại. Sân này lót đá hoa cương, hai bên đặt đầy đủ các thứ binh khí, quả thật rất có khí thế oai nghiêm. Hưng Nhượng Vương lại chỉ tay vào đống binh khí:
– Ngươi lựa bình khí đi.
– Thần xin dùng tay không ạ, đó là sở trường của thần….
– Hỗn láo, vương gia bảo ngươi dùng binh khí thì ngươi phải dùng! – Hai tên đội trưởng hét lên.
Mẹ nó, đúng là làm thái giám nhục thật, dù là Thượng tổng quản nhưng vẫn bị hai tên thị vệ quèn sỉ nhục. Tùng đành nuốt cơn tức, lại lấy một cây cung và một mũi tên cầm lên. Cùng lúc ấy, hai tên đội trưởng thị vệ của Hưng Nhượng Vương bước lên.
Tùng âm thần quan sát hai tên này. Bước chân trầm ổn, tay chân nhẹ nhàng, nhất định là người luyện võ lâu năm. Nhìn bước chân bọn chúng nhịp nhàng, nhất định là thường xuyên tác chiến cùng. Tùng hít sâu, vận nội công lên.
– Bắt đầu đi. Nhưng nhớ đến điểm là dừng. Ai làm người khác bị thương nặng phải chịu tội.
Lời của Hưng Nhượng Vương vừa dứt, hai tên lập tức nhảy vọt về phía Tùng, tuốt kiếm ra. Bọn chúng phối hợp với nhau chặt chẽ quá, Tùng vội phi thân né qua một bên. Nó nhân cơ hội này học tập chiêu thức, chứ nếu muốn nó đã vận công đánh văn hai tên này rồi. Bởi vì tuy nội công nó cực kì thâm hậu nhưng chiêu thức lại vụng về kém cỏi lắm.
Né bên đông nhảy bên tây một hồi, cuối cùng hai tên đã ép được Tùng vào một góc sân. Hai thanh kiếm phối hợp với nhau, thanh này vừa rút thanh kia đã chém tới, làm Tùng chống đỡ rất vất vả. Thậm chí có đôi lần nó nổi hung lên, muốn vận công đánh văng bọn này đi, nhưng lại kiềm chế được.
Thấy Tùng đã mất bình tĩnh, hai tên nhảy lui ra hai ba bước để lấy đà, rồi lại vọt lên đâm thẳng vào Tùng. Mẹ kiếp, cái này gọi là đến điểm là dừng sao, muốn lấy mạng Tùng thì có. Tùng vội cầm mũi tên như cầm kiếm, còn tay kia cầm cánh cung xoay tít, lao thẳng về phía hai tên.
Tiếng la hét của bọn thị vệ ở Tông Nhân Phủ vang dội lên. Bọn chúng đang nghĩ tới cảnh Tùng bị hai thanh kiếm đâm vào. Nhất định hai tên thị vệ không để nó không chết, nhưng phế đi hai cánh tay của nó thì rất có thể.
Hai bên chạm vào nhau, tiếng la hét bỗng im bặt!
Hóa ra Tùng xoay tít cây cung, dùng dây cung quấn chặt kiếm của một tên, còn mũi tên thì đâm thẳng vào mũi kiếm của tên đội trưởng còn lại.
Dây cung vốn làm từ mây, gặp kiếm là phải đứt. Nhưng Tùng đã vận nội công vào đó, cho dù là thanh kiếm chém sắt như bùn cũng chưa chắc cắt được.
Hai tên thị vệ, một tên muốn rút kiếm về nhưng bị dây cung quấn chặt. Một tên muốn liều chết đâm Tùng nhưng một li cũng không đâm tới được, vì đã bị đầu mũi tên Tùng chặn lại.
Giờ đây Tùng chỉ cần vận sức, là hai tên sẽ thành phế vật, nhưng nó không dám. Đánh trọng thương thị vệ của Tông Nhân Phủ không phải là chuyện thường. Nó còn phải an phận làm thái giám để bảo vệ Hoàng hậu nữa.
– Nô tài và hai vị thị vệ này cân tài cân sức, xin vương gia tuyên hòa.
– Được, khá lắm. Hai bên hòa! – Hương Nhương Vương đập bàn.
Tùng cung kính chào Hưng Nhượng Vương rồi ra về. Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Tùng, nhưng kệ hắn.
Sau buổi sáng hôm ấy, việc hai tên đội trưởng võ công cao nhất của Hưng Nhượng Vương nhưng lại bị một tên thái giám của cung Hoàng hậu dùng cung quấn lấy kiếm và dùng tên chặn mũi kiếm đã lan ra khắp kinh thành Thăng Long.
– A….nhanh lên….thiếp không chịu được nữa….
Tiếng thở hổn hển của Trần Hoàng hậu như thúc giục Tùng đ- nàng ta nhanh hơn, mạnh hơn. Nó lật nàng lại, ngửa ra. Rồi nó đút c-c vào trong cái lon đã sưng lên của Hoàng hậu, nhấp tiếp, bọt đọng lại hai bên mép lon và trên thân c-c nó trắng xóa.
Còn Hoàng hậu, nàng sắp lên đỉnh Vu Sơn. Đêm nay Tùng đã cho nàng lên đỉnh 4 lần, và sắp có lần thứ 5. Quả thật trong suốt cuộc đời mình, duy nhất nàng được hoàng thượng ban ân sủng 2 lần – đó là lần nhiều nhất. Nhưng chỉ riêng đêm nay, Tùng đã đ- nàng 5 lần, còn nhiều hơn Hoàng đế đ- nàng cả năm. Nàng chỉ biết la hét, rên rỉ và giơ cái lon của mình cho nó đ-.
– Thiếp….chịu không nổi nữa….thiếp ra…..
Nói rồi hạ thân Trần hoàng hậu co giật liên hồi, nước nhờn tiếp ra liên tục, bao quanh thân c-c của Tùng và rỉ cả xuống giường. Rồi Tùng cũng không kìm được nữa, nó xuất tinh. Con c-c nó đột nhiên to lên, phun ra một chất nhầy nhụa, bắn thẳng vào tử cung của Hoàng hậu.
Cơn khoái lạc qua đi, Trần Hoàng hậu nằm ôm Tùng, hít thật sâu mùi vị nam nhân từ cơ thể nó. Được Tùng đ- quả thật là chuyện nàng cảm ơn ông trời nhất, hắn đã mang lại cho nàng những dư vị tuyệt vời của tình ái.
Tùng đã cho nàng biết như thế nào là làm tình, nó có nhiều tư thế mới là đến nỗi nàng không bao giờ tưởng tượng được. Cũng đúng thôi bởi lẽ ở thời đại này, việc làm tình chỉ dừng lại ở việc nữ nhân nằm xuống, giơ háng ra cho nam nhân đút vào đ- – rồi xuất tinh. Con người ở thời đại này không biết thế nào là doggy, là thế 69, là bú c-c, liếm lon… Mà dù có nghĩ đến thì họ cũng không dám làm, sợ bị chồng chê là dâm đãng.
Với đàn ông thời đại này, đàn bà chỉ là công cụ để thỏa mãn nhu cầu tình dục và sinh sản. Nhưng Tùng đã cho nàng biết dư vị cuộc sống, nàng có thể cảm nhận được mình chính là người đàn bà hạnh phúc nhất trên đời, vì được làm tình với một người coi trọng thân xác bạn tình như Tùng.
Tùng vuốt ve sống lưng của Trần hoàng hậu. Nó bảo:
– Nàng rên dữ quá.
– Chàng làm thiếp sướng muốn chết, chỉ hận không được la hét thôi – Trần hoàng hậu nũng nịu.
Cũng may Tùng đã dùng nội lực bố trí một lớp cách âm, làm cho tiếng rên rỉ của Trần hoàng hậu không lọt vào tai của bọn nô tỳ. Thật ra dù bọn nó có biết thì cũng không dám bép xép vì sợ oai hoàng hậu, nhưng cẩn thận thì vẫn hơn.
– Ta được lệnh triệu kiến từ Tông Nhân Phủ, sáng mai phải đến đó trình diện – Tùng nói.
– Ai được thăng lên Thượng tổng quản đều phải đến Tông Nhân Phủ trình diện, nhận giáo huấn để phục vụ tốt hơn – Trần Hoàng hậu nói.
Tông Nhân Phủ là cơ quan do Trần Thủ Độ đặt ra, có nhiệm vụ xem xét, giám sát đời sống của tất cả hoàng thân quốc thích, gồm cả các quí phi và Hoàng hậu. Cho nên Thượng thái giám đến đó trình diện là điều đương nhiên.
Hai người ôm ấp, tình tự với nhau một chút nữa, rồi Trần Hoàng hậu thiếp đi trong vòng tay người tình. Tùng nhẹ nhàng đặt nàng xuống, mặc quần áo vào rồi phi về phòng của mình. Từ khi lên chức Thượng tổng quản, đương nhiên nó có phòng riêng và có cả thái giám phục vụ. Về đến nơi, nó chợp mắt một chập, rồi lại dậy đốc thúc bọn nô tì trong cung hoàng hậu làm việc. Sau đó nó lại đi kiệu đến Tông Nhân Phủ. Nó ngồi ở đại sảnh được một canh giờ mà vẫn chưa có ai ra. Nó đang thầm bực mình thì có tiếng hô:
– Hưng Nhượng Vương giá lâm…
Nghe tiếng bước chân đi vào, Tùng vội quì xuống, nó vẫn phải tuân theo lễ nghi của thời đại này thôi. Nó cúi đầu, không dám ngẩng lên. Nhưng nghe tiếng bước chân nhẹ như mèo đi thì vị vương gia này nhất định là có nội lực không tầm thường.
– Bình thân.
– Đa tạ vương gia – Tùng vội đứng dậy.
– Hóa ra ngươi chính là Trường Phúc công công, người đã bắn tên cứu hoàng hậu? Khá lắm.
– Vương gia quá khen, chỉ là may mắn thôi ạ.
– Nhưng tại sao ta tra xét hồ sơ ngươi thì không thấy ngươi khai biết võ công? Ngươi có biết thái giám nếu biết võ công mà không khai trong hồ sơ thì tội gì không?
– Nô tài biết, nhưng vì nô tài sợ nếu khai sẽ không được vào cung. Nhà nô tài nghèo, nếu không vào cung thì chắc là chết đói.
– Ai cũng như ngươi thì hậu cung đại loạn à? Theo qui tắc đáng lẽ ngươi bị đánh 100 trượng, đuổi ra khỏi cung.
– Xin vương gia khai ân.
– Nhưng niệm tình ngươi có công cứu hoàng hậu, ta sẽ nương tay. Chỉ cần ngươi đánh thắng hai tên đội trưởng thị vệ của ta là được.
Mẹ nó, hóa ra tên Vương gia này xem nó như con gà chọi mua vui. Nhưng đành vậy, biết làm sao. Nó vẫn phải ở lại trong cung để bảo vệ Trần Hoàng hậu.
– Nô tài cung kính không bằng tuân mệnh.
Lập tức đoàn người kéo nhau ra sân của Tông Nhân Phủ. Tranh thủ lúc di chuyển, Tùng kéo áo một tên quan binh hỏi nhỏ.
– Vị vương gia này là ai vậy?
– Đến Hưng Nhượng Vương – Trần Quốc Tảng mà ngươi cũng không biết. Ngài chính là con trai thứ của Hưng Đạo Vương – Trần Quốc Tuấn. Nhưng khi Hưng Đạo Vương vắng mặt thì việc ở Tông Nhân Phủ đều giao cho con trai.
Hóa ra người làm chủ ở đây không phải là vị vương gia trẻ tuổi trước mặt, mà chính là Hưng Đạo Vương. Quả thật việc cai quản các vương công quí tộc phải do người đức cao vọng trọng đảm nhiệm, Hưng Đạo Vương là hợp lí nhất.
Tùng nhớ lại lịch sử, hình như tên Quốc Tảng này từng xúi cha mình tạo phản, kết quả bị Hưng Đạo Vương đuổi ra khỏi nhà. Có khi nào tên mưu giết Hoàng hậu chính là hắn không nhỉ? Giết hoàng hậu – làm cho nội bộ nghi kị lẫn nhau – hắn lợi dụng danh tiếng của cha hắn để tạo phản.
Ra đến sân, Hưng Nhượng Vương dừng lại. Sân này lót đá hoa cương, hai bên đặt đầy đủ các thứ binh khí, quả thật rất có khí thế oai nghiêm. Hưng Nhượng Vương lại chỉ tay vào đống binh khí:
– Ngươi lựa bình khí đi.
– Thần xin dùng tay không ạ, đó là sở trường của thần….
– Hỗn láo, vương gia bảo ngươi dùng binh khí thì ngươi phải dùng! – Hai tên đội trưởng hét lên.
Mẹ nó, đúng là làm thái giám nhục thật, dù là Thượng tổng quản nhưng vẫn bị hai tên thị vệ quèn sỉ nhục. Tùng đành nuốt cơn tức, lại lấy một cây cung và một mũi tên cầm lên. Cùng lúc ấy, hai tên đội trưởng thị vệ của Hưng Nhượng Vương bước lên.
Tùng âm thần quan sát hai tên này. Bước chân trầm ổn, tay chân nhẹ nhàng, nhất định là người luyện võ lâu năm. Nhìn bước chân bọn chúng nhịp nhàng, nhất định là thường xuyên tác chiến cùng. Tùng hít sâu, vận nội công lên.
– Bắt đầu đi. Nhưng nhớ đến điểm là dừng. Ai làm người khác bị thương nặng phải chịu tội.
Lời của Hưng Nhượng Vương vừa dứt, hai tên lập tức nhảy vọt về phía Tùng, tuốt kiếm ra. Bọn chúng phối hợp với nhau chặt chẽ quá, Tùng vội phi thân né qua một bên. Nó nhân cơ hội này học tập chiêu thức, chứ nếu muốn nó đã vận công đánh văn hai tên này rồi. Bởi vì tuy nội công nó cực kì thâm hậu nhưng chiêu thức lại vụng về kém cỏi lắm.
Né bên đông nhảy bên tây một hồi, cuối cùng hai tên đã ép được Tùng vào một góc sân. Hai thanh kiếm phối hợp với nhau, thanh này vừa rút thanh kia đã chém tới, làm Tùng chống đỡ rất vất vả. Thậm chí có đôi lần nó nổi hung lên, muốn vận công đánh văng bọn này đi, nhưng lại kiềm chế được.
Thấy Tùng đã mất bình tĩnh, hai tên nhảy lui ra hai ba bước để lấy đà, rồi lại vọt lên đâm thẳng vào Tùng. Mẹ kiếp, cái này gọi là đến điểm là dừng sao, muốn lấy mạng Tùng thì có. Tùng vội cầm mũi tên như cầm kiếm, còn tay kia cầm cánh cung xoay tít, lao thẳng về phía hai tên.
Tiếng la hét của bọn thị vệ ở Tông Nhân Phủ vang dội lên. Bọn chúng đang nghĩ tới cảnh Tùng bị hai thanh kiếm đâm vào. Nhất định hai tên thị vệ không để nó không chết, nhưng phế đi hai cánh tay của nó thì rất có thể.
Hai bên chạm vào nhau, tiếng la hét bỗng im bặt!
Hóa ra Tùng xoay tít cây cung, dùng dây cung quấn chặt kiếm của một tên, còn mũi tên thì đâm thẳng vào mũi kiếm của tên đội trưởng còn lại.
Dây cung vốn làm từ mây, gặp kiếm là phải đứt. Nhưng Tùng đã vận nội công vào đó, cho dù là thanh kiếm chém sắt như bùn cũng chưa chắc cắt được.
Hai tên thị vệ, một tên muốn rút kiếm về nhưng bị dây cung quấn chặt. Một tên muốn liều chết đâm Tùng nhưng một li cũng không đâm tới được, vì đã bị đầu mũi tên Tùng chặn lại.
Giờ đây Tùng chỉ cần vận sức, là hai tên sẽ thành phế vật, nhưng nó không dám. Đánh trọng thương thị vệ của Tông Nhân Phủ không phải là chuyện thường. Nó còn phải an phận làm thái giám để bảo vệ Hoàng hậu nữa.
– Nô tài và hai vị thị vệ này cân tài cân sức, xin vương gia tuyên hòa.
– Được, khá lắm. Hai bên hòa! – Hương Nhương Vương đập bàn.
Tùng cung kính chào Hưng Nhượng Vương rồi ra về. Ánh mắt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống Tùng, nhưng kệ hắn.
Sau buổi sáng hôm ấy, việc hai tên đội trưởng võ công cao nhất của Hưng Nhượng Vương nhưng lại bị một tên thái giám của cung Hoàng hậu dùng cung quấn lấy kiếm và dùng tên chặn mũi kiếm đã lan ra khắp kinh thành Thăng Long.