Chiếc vòng thần kì
Chương 19 : Mộng lan
Ngày đăng: 22:53 19/02/21
Suốt một tuần sau đó, An Tư cứ cho Tiểu Diệp – cung nữ thân cận nhất của mình đến hỏi Tùng về Mộng Vân. Nhưng mà chính Tùng cũng đang lo lắng, vì một tuần nay chưa thấy Trần Mặc báo cáo lại gì. Nó lo có khi nào Trần Mặc theo dõi Yết Kiêu đã bị lộ, và…
Nhưng chắc là không, vì võ công Trần Mặc tuy không cao hơn Yết Kiêu nhưng có thể theo dõi mà không bị lộ. Vậy nên Tùng quyết định đêm xuống sẽ đi tới Nghênh Khách Điếm tìm Trần Mặc.
Màn đêm buông xuống, Tùng định đi thì có tiếng gõ cửa, nghe tiếng thì Tùng biết đó là ám hiệu của Trần Mặc:
– Vào đi.
Trần Mặc mở cửa vào, rồi khép lại.
– Bái kiến sư thúc.
– Bất tất đa lễ. Việc theo dõi thế nào rồi?
– Một tuần nay vì không dám rời Yết Kiêu nửa bước nên sư điệt không thể lại gặp sư thúc. Cuối cùng cũng theo dõi được Yết Kiêu.
– Làm khá lắm, hắn có biết ngươi theo dõi không?
– Thuộc hạ đã sai một tên trong hội giả vờ theo dõi Yết Kiêu. Tên đệ tử này võ công rất thấp, dễ dàng bị Yết Kiêu cắt đuôi. Sau khi cắt đuôi được, Yết Kiêu đã không còn đề phòng, đi thẳng tới chỗ của Mộng Vân…
– Hay lắm, cách theo dõi của ngươi rất khôn.
– Đa tạ sư thúc khen ngợi.
– Mộng Vân ở chỗ nào?
– Ở bến đò phía Kinh Bắc. Cha nàng ta là một người lái đó đưa khách.
– Ngươi có theo dõi cha nàng ta không?
– Không ạ, ông ta chỉ là một lão già….
Tùng trầm ngâm… Theo hắn nhớ thì cha Mộng Vân trước đây là một viên tướng rất tài giỏi đã qui ẩn. Chính ông đã nhận bảo trợ, dạy Yết Kiêu võ công, binh pháp và tài ngụp lặn, lại còn hứa gả Mộng vân cho Yết Kiêu.
Nếu như để ông ta biết được mình gián tiếp hại chết con gái ông, thì… Tùng thở dài, đành liều thử vậy. Chỉ có giúp An Tư giết được Mộng Vân thì nàng ta mới chịu giúp nó chống lại Tông Nhân Phủ…
– Muốn giết Mộng Vân, cần phải dụ cha nàng ta đi ra khỏi nhà.
– Sao vậy ạ? – Trần Mặc thắc mắc.
– Ông ta là người dạy võ cho Yết Kiêu, võ công tuyệt đối không thua Yết Kiêu….
Trần Mặc đã hiểu, liền trầm ngâm không nói. Hắn tự trách mình đã quá sơ suất, không quan sát lão già này.
Tùng lại nói tiếp:
– Các ngươi chỉ cần dụ ông ta ra khỏi, phần còn lại sẽ rất dễ dàng.
Xong nó phất tay, đưa cho Trần Mặc một tấm ngọc bội bên mình:
– Ngươi cầm tấm ngọc này lại gặp An Tư công chúa, nàng ta sẽ biết ngươi là người của ta. Sau đó ngươi hãy giúp nàng ta giết Mộng Vân như kế hoạch…
– Tiểu điệt đã rõ!
Trước khi Trần Mặc đi, Tùng dặn dò:
– Ngươi chỉ hỗ trợ thôi, còn việc ra tay cứ để An Tư dùng người của cô ta. Đừng để Yết Kiêu điều tra biết được chúng ta có dính líu đến cái chết của Mộng Vân.
– Sư thúc thật là nghĩ cho Bảo Khứ Hội…
Nhìn Trần Mặc phóng tường đi, Tùng suy nghĩ. Vì sinh tồn, vì nhiệm vụ bảo vệ một người – nó phải giết nhiều người vô tội khác.
Có đáng không?
Lại một tuần nữa trôi qua…
– Cốc cốc – Tiếng ám hiệu của Trần Mặc.
– Vào đi.
– Sư thúc, Mộng Vân đã chết. Tiểu điệt chỉ đứng từ xa nhìn người của An Tư hành động, thấy Mộng Vân chết liền chạy về báo với sư thúc.
– Mộng Vân chết vì đỡ tên cho Yết Kiêu?
– Vâng ạ, sư thúc liệu việc như thần. Khi Yết Kiêu đến nhà Mộng Vân, người của An Tư công chúa liền ập vào giả vờ chém giết Yết Kiêu. Một tên giả vờ bắn lén hắn, cố ý cho Mộng Vân nhìn thấy…
Tùng thở hắt ra, cuối cùng thì cũng thành công. Chỉ là trước khi đi, Trần Mặc dừng lại, ngập ngừng hỏi:
– Sư thúc….nàng ta….có nhất thiết….phải chết không?
– Giết nàng ta là điều kiện để An Tư giúp ta, ngươi nghĩ nàng ta có đáng chết không?
Trần Mặc im lặng không nói, cúi đầu chào Tùng rồi lẻn ra.
Tối hôm sau, An Tư công chúa mời Tùng tới. Lần này nàng ta chờ Tùng sẵn, Tùng vừa vào sảnh đã gặp nàng ta:
– Tốt lắm, bổn công chúa đã thành công. Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi.
– Đa tạ. Chỉ cần công chúa giữ lời, cung cấp thông tin từ Tông Nhân Phủ cho tại hạ..
Hai người nói những câu khách sáo, bỗng An Tư công chúa hỏi:
– Ngươi thật sự là thái giám giả hiệu?
– Cái này…quả thật tại hạ vẫn còn “nguyên đai nguyên kiện”.
– Haha – An Tư công chúa bật cười.
Rồi nàng ta hỏi tiếp:
– Thế ở Phụng Nghi Cung, ngươi đã cưỡng bức ả cung nữ nào chưa?
– Công chúa nghĩ xấu rồi. Từ khi vào cung, tại hạ chưa từng cưỡng bức ả cung nữa nào.
Nó nói đúng, nó chỉ mới cưỡng bức hai hoàng hậu mà thôi.
– Vậy mục đích ngươi vào cung là gì?
– Tại hạ được tổ chức giao bảo vệ một người – Tùng nói.
– Ai?
– Khâm Hoàng hậu.
– Tại sao lại phải bảo vệ Khâm hậu?
– Vì có âm mưu muốn giết Khâm hậu, gây rối ren cho Đại Việt….
– Ngươi có biết ai chủ mưu không? – An Tư nói tiếp
– Tại hạ vẫn đang điều tra.
An Tư suy nghĩ. Nàng ta định nói gì đó, nhưng rồi thôi. Tùng thấy, nhưng cũng không ép nàng ta nói ra. Nó cáo từ, rồi đi về.
Tùng rời cung An Tư, đi về phía Phụng Nghi cung. Nó đi ngang qua Đinh Lan Cung, thấy sực nức mùi hoa. Nó đánh bạo nhảy tường lẻn vào Đinh Lan cung, rồi dò theo mùi hương thơm nồng.
Hóa ra một người con gái đang tắm bồn, mùi thơm sực nức bay ra từ những cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước.
Nàng ta chính là Đinh Lan công chúa, chủ nhân của Đinh Lan cung này.
Tùng nuốt nước miếng, nhìn nàng ta từ từ xối nước rồi vân vê hai nhũ hoa….
Nhưng chắc là không, vì võ công Trần Mặc tuy không cao hơn Yết Kiêu nhưng có thể theo dõi mà không bị lộ. Vậy nên Tùng quyết định đêm xuống sẽ đi tới Nghênh Khách Điếm tìm Trần Mặc.
Màn đêm buông xuống, Tùng định đi thì có tiếng gõ cửa, nghe tiếng thì Tùng biết đó là ám hiệu của Trần Mặc:
– Vào đi.
Trần Mặc mở cửa vào, rồi khép lại.
– Bái kiến sư thúc.
– Bất tất đa lễ. Việc theo dõi thế nào rồi?
– Một tuần nay vì không dám rời Yết Kiêu nửa bước nên sư điệt không thể lại gặp sư thúc. Cuối cùng cũng theo dõi được Yết Kiêu.
– Làm khá lắm, hắn có biết ngươi theo dõi không?
– Thuộc hạ đã sai một tên trong hội giả vờ theo dõi Yết Kiêu. Tên đệ tử này võ công rất thấp, dễ dàng bị Yết Kiêu cắt đuôi. Sau khi cắt đuôi được, Yết Kiêu đã không còn đề phòng, đi thẳng tới chỗ của Mộng Vân…
– Hay lắm, cách theo dõi của ngươi rất khôn.
– Đa tạ sư thúc khen ngợi.
– Mộng Vân ở chỗ nào?
– Ở bến đò phía Kinh Bắc. Cha nàng ta là một người lái đó đưa khách.
– Ngươi có theo dõi cha nàng ta không?
– Không ạ, ông ta chỉ là một lão già….
Tùng trầm ngâm… Theo hắn nhớ thì cha Mộng Vân trước đây là một viên tướng rất tài giỏi đã qui ẩn. Chính ông đã nhận bảo trợ, dạy Yết Kiêu võ công, binh pháp và tài ngụp lặn, lại còn hứa gả Mộng vân cho Yết Kiêu.
Nếu như để ông ta biết được mình gián tiếp hại chết con gái ông, thì… Tùng thở dài, đành liều thử vậy. Chỉ có giúp An Tư giết được Mộng Vân thì nàng ta mới chịu giúp nó chống lại Tông Nhân Phủ…
– Muốn giết Mộng Vân, cần phải dụ cha nàng ta đi ra khỏi nhà.
– Sao vậy ạ? – Trần Mặc thắc mắc.
– Ông ta là người dạy võ cho Yết Kiêu, võ công tuyệt đối không thua Yết Kiêu….
Trần Mặc đã hiểu, liền trầm ngâm không nói. Hắn tự trách mình đã quá sơ suất, không quan sát lão già này.
Tùng lại nói tiếp:
– Các ngươi chỉ cần dụ ông ta ra khỏi, phần còn lại sẽ rất dễ dàng.
Xong nó phất tay, đưa cho Trần Mặc một tấm ngọc bội bên mình:
– Ngươi cầm tấm ngọc này lại gặp An Tư công chúa, nàng ta sẽ biết ngươi là người của ta. Sau đó ngươi hãy giúp nàng ta giết Mộng Vân như kế hoạch…
– Tiểu điệt đã rõ!
Trước khi Trần Mặc đi, Tùng dặn dò:
– Ngươi chỉ hỗ trợ thôi, còn việc ra tay cứ để An Tư dùng người của cô ta. Đừng để Yết Kiêu điều tra biết được chúng ta có dính líu đến cái chết của Mộng Vân.
– Sư thúc thật là nghĩ cho Bảo Khứ Hội…
Nhìn Trần Mặc phóng tường đi, Tùng suy nghĩ. Vì sinh tồn, vì nhiệm vụ bảo vệ một người – nó phải giết nhiều người vô tội khác.
Có đáng không?
Lại một tuần nữa trôi qua…
– Cốc cốc – Tiếng ám hiệu của Trần Mặc.
– Vào đi.
– Sư thúc, Mộng Vân đã chết. Tiểu điệt chỉ đứng từ xa nhìn người của An Tư hành động, thấy Mộng Vân chết liền chạy về báo với sư thúc.
– Mộng Vân chết vì đỡ tên cho Yết Kiêu?
– Vâng ạ, sư thúc liệu việc như thần. Khi Yết Kiêu đến nhà Mộng Vân, người của An Tư công chúa liền ập vào giả vờ chém giết Yết Kiêu. Một tên giả vờ bắn lén hắn, cố ý cho Mộng Vân nhìn thấy…
Tùng thở hắt ra, cuối cùng thì cũng thành công. Chỉ là trước khi đi, Trần Mặc dừng lại, ngập ngừng hỏi:
– Sư thúc….nàng ta….có nhất thiết….phải chết không?
– Giết nàng ta là điều kiện để An Tư giúp ta, ngươi nghĩ nàng ta có đáng chết không?
Trần Mặc im lặng không nói, cúi đầu chào Tùng rồi lẻn ra.
Tối hôm sau, An Tư công chúa mời Tùng tới. Lần này nàng ta chờ Tùng sẵn, Tùng vừa vào sảnh đã gặp nàng ta:
– Tốt lắm, bổn công chúa đã thành công. Cảm ơn sự giúp đỡ của ngươi.
– Đa tạ. Chỉ cần công chúa giữ lời, cung cấp thông tin từ Tông Nhân Phủ cho tại hạ..
Hai người nói những câu khách sáo, bỗng An Tư công chúa hỏi:
– Ngươi thật sự là thái giám giả hiệu?
– Cái này…quả thật tại hạ vẫn còn “nguyên đai nguyên kiện”.
– Haha – An Tư công chúa bật cười.
Rồi nàng ta hỏi tiếp:
– Thế ở Phụng Nghi Cung, ngươi đã cưỡng bức ả cung nữ nào chưa?
– Công chúa nghĩ xấu rồi. Từ khi vào cung, tại hạ chưa từng cưỡng bức ả cung nữa nào.
Nó nói đúng, nó chỉ mới cưỡng bức hai hoàng hậu mà thôi.
– Vậy mục đích ngươi vào cung là gì?
– Tại hạ được tổ chức giao bảo vệ một người – Tùng nói.
– Ai?
– Khâm Hoàng hậu.
– Tại sao lại phải bảo vệ Khâm hậu?
– Vì có âm mưu muốn giết Khâm hậu, gây rối ren cho Đại Việt….
– Ngươi có biết ai chủ mưu không? – An Tư nói tiếp
– Tại hạ vẫn đang điều tra.
An Tư suy nghĩ. Nàng ta định nói gì đó, nhưng rồi thôi. Tùng thấy, nhưng cũng không ép nàng ta nói ra. Nó cáo từ, rồi đi về.
Tùng rời cung An Tư, đi về phía Phụng Nghi cung. Nó đi ngang qua Đinh Lan Cung, thấy sực nức mùi hoa. Nó đánh bạo nhảy tường lẻn vào Đinh Lan cung, rồi dò theo mùi hương thơm nồng.
Hóa ra một người con gái đang tắm bồn, mùi thơm sực nức bay ra từ những cánh hoa bồng bềnh trên mặt nước.
Nàng ta chính là Đinh Lan công chúa, chủ nhân của Đinh Lan cung này.
Tùng nuốt nước miếng, nhìn nàng ta từ từ xối nước rồi vân vê hai nhũ hoa….