Chiếc vòng thần kì

Chương 26 : Bách bộ xuyên thông

Ngày đăng: 22:53 19/02/21

Vì là đoàn người của Hoàng gia nên việc di chuyển không gặp gì trở ngại, đoàn đi sứ nhanh chóng vượt qua vùng Kinh Bắc, tiến đến vùng Đông Bắc trập trùng đồi núi và thông đỏ. Đoàn sứ đi ban ngày, đến khoảng 5 giờ chiều thì sương núi dày đặc nên phải hạ trại nghỉ ngơi tới sáng mới đi tiếp được.
Một vài tên thân binh đã ngã bệnh do lam sơn chướng khí, nhưng rất nhanh được đại phu theo đoàn chữa trị, nên đoàn cũng chưa có tổn thất về người.
Nhưng có một sự tổn thất khác: Sự đoàn kết.
Đúng như Tùng e ngại: Hai lực lượng binh lính của Trần Hưng Đạo và Trần Thủ Độ trong đoàn sứ bắt đầu mâu thuẫn nhau.
Ban đầu là những điều khá nhỏ nhặt: Tị nạnh nhau chẻ củi, do thám, nấu ăn…. Sau đó là đến cãi nhau, xúc phạm nhau nặng nề. Phải đến khi chủ tướng xuất hiện, chúng mới im lặng làm việc.
Buổi tối, Tùng gọi Cao Mang và Phạm Nguyên đến trại chủ tướng:
– Các ngươi không thể để binh lính cãi nhau như vậy được.
– Biết làm sao được, binh lính của ta vốn không phục Hưng Đạo Vương từ lâu – Phạm Nguyên lên tiếng.
– Hỗn láo, Phạm Nguyên ngươi chỉ là một tên gia tướng, phục hay không phục vương gia ta chưa tới lược ngươi bàn? – Cao Mang chỉ tay vào mặt Phạm Nguyên quát.
– Ta nói đó là ý của binh sĩ dưới trướng ta….
Buổi họp kết thúc khi Cao Mang và Phạm Nguyên suýt đánh nhau, mà không tìm ra cách giải quyết nào…

Sáng hôm sau, Tùng nhận thấy binh sĩ uể oải chưa từng có. Binh sĩ của Cao Mang và Phạm Nguyên ghét nhau thì đã đành, có lẽ 1200 thiên tử quân của Lê Sơn cũng bị ảnh hưởng tâm lý nên chả muốn hành quân.
Đến trưa, đoàn dừng lại cơm nước thì có chuyện xảy ra.

Có vài tên lính đánh nhau, rồi sự rối loạn mau chóng lan ra khắp sứ đoàn. Hỗn độn, vô kỉ luật, thậm chí còn có vài tên hăng máu, mạo phạm đến xe chở Đinh Lan quận chúa và Di Ái vương gia.
Tùng đã phải chém chết vài tên lính để thị uy, sự việc mới tạm dừng lại. Các binh sĩ đứng chia thành 3 phe, như thể chuẩn bị giết nhau.
Tìm hiểu, Tùng biết hóa ra sự việc bắt đầu là do Cao Mang và Phạm Nguyên khích bác, so kè nhau ai bắn tên giỏi hơn.
Tùng lăm lăm gươm, quát to:
– Các ngươi đi bảo vệ sứ đoàn, hay là để hãm hại sứ đoàn. Uổng công Quan gia tin tưởng các ngươi!
Binh sĩ nhao nhao lên, một hồi có một tên Thiên tử quân bạo gan hét lớn:
– Trường Phúc ngươi chỉ là thái giám được phong quân hàm thôi, chúng ta không phục ngươi!
Có người khơi mào, lập tức rất nhiều tiếng phụ họa vang lên. Hóa ra đây là nguyên nhân chính của việc rối loạn: Binh sĩ không phục người chỉ huy là Tùng. Tùng bất ngờ, đến Hưng Đạo Vương còn phải thưởng lãm nó, vậy mà bọn lính quèn này…
Cũng đúng thôi, bọn chúng ở tầng lớp dưới, chưa được nghe đến quân công của Tùng nhiều, nghĩ nó là tên lại cái vô dụng, sinh ra bất phục rồi nổi loạn.
– Hay lắm, bộ hạ của Hưng Đạo Vương và Chiêu Minh Vương (Trần Quang Khải) đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Nói đoạn, Tùng vươn vai, quát lớn: Người đâu, mang ba bộ cung tên tới đây cho ta.
Rất nhanh chóng, ba bộ cung tên được binh lính mang ra trước mặt tùng. Tùng cầm một cánh cung lên chỉ vào thân cây thông ở xa xa, lệnh cho quân lính lại vẽ một hồng tâm lên đó, rồi hỏi Cao Mang:
– Ngươi đừng xa bao nhiêu bước thì bắn trúng hồng tâm?
– Dễ òm, 60 bước!
Nghe thế, Phạm Nguyên liền cười to:
– Ta cũng có thể đứng cách 60 bước bắn trúng.
Nãy giờ Lê Sơn, chỉ huy 1200 Thiên tử quân vẫn im lặng tọa sơn quan hổ đấu, giờ mới khinh khỉnh nói:
– Hóa ra thuộc hạ của hai vương gia chỉ có thế, ta có thể đứng cách đúng 100 bước bắn trúng!
“Hư cấu”…. “nổ vãi”….. “Chém gió còn hơn hotboy xăm trổ”…. Nhiều tiếng xầm xì vang lên phản ứng.
Tùng cười ha hả: “Được, vậy ta với ngươi thi tài bắn tên”.

“Vụt” một tiếng, mũi tên từ tay Lê Sơn phóng ra, xuyên thẳng vào hồng tâm trên thân cây thông, cách đó đúng 100 bước.
Tiếng hoan hô vang lên ầm ỹ. Phải biết đứng cách 40 bước bắn trúng hồng tâm đã là giỏi; Cao Mang và Phạm Nguyên nếu đúng là đứng cách 60 bước thì đúng là đã rất giỏi. Còn Lê Sơn đứng cách 100 bước mà bắn trúng thì có thể gọi là xuất chúng!
Lê Sơn nhìn Tùng cười khinh khỉnh, hắn tuy không có thù oán với Tùng hay với cánh quân khác, nhưng hắn cũng không nể Tùng lắm, vì hắn cũng nghĩ Tùng chỉ là tên Thái giám được sủng ái nên mới được cấp quân hàm.
Tùng cũng cười lại, nó đứng ở vị trí của Lê Sơn, rồi lùi đúng mười một bước.
– Ta đứng cách 111 bước, ngươi không ý kiến gì chứ?
– Ngươi cứ tùy tiện, chỉ sợ ngươi bắn hụt thì mất mặt lắm.
Tùng không nói, nó tra tên vào cung, kéo căng, nín thở, rồi thả tay!
Mũi tên xé gió lao về phía cây thông, mang theo kình lực kinh người của Tùng, mang theo niềm hồi hộp của rất nhiều binh lính. Ngay cả Di Ái vương gia và Đinh Lan công chúa cũng rời xe để ra xem màn thư hùng này.
“Phập”
Mũi tên của Tùng đã chẻ đôi mũi tên của Lê Sơn đang cắm ở hồng tâm…
Tùng cười: “Xem ra ngươi chưa bắn trúng mũi tên nào rồi Lê Sơn”
Binh lính thấy bản lĩnh của Tùng kinh người như thế, vỗ tay ầm trời. Từ đó đến khi đi tới biên giới, không còn xảy ra vụ cãi nhau nào nữa, tất cả đều nghe lệnh Tùng răm rắp.
Về sau, nhiều binh sĩ có mặt hôm đó thuật lại câu chuyện so tài giữa “Văn Tùng” và Lê Sơn cho con cháu nghe, đều không khỏi khâm phục hắn. Người đời sau gọi đó là cuộc so tài “Bách bộ xuyên thông”
(Bách bộ xuyên thông: Đứng cách trăm bước bắn xuyên cây thông)